Dư Văn Gia chưa kịp cởi quần, bị người đàn ông xa lạ trước mặt dọa sợ đến nỗi liên tục lùi về sau, "bịch" một tiếng va vào vách kính nhà tắm.
Một tiếng này quá vang dội, Lương Đồng không để ý tới vết thương trên cằm mình mà quay sang xem nhóc.
Dư Văn Gia và anh mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt kinh hãi quá độ, khuôn mặt nhỏ bé bị dọa trắng bệch.
Lương Đồng hắt nước lên mặt, rửa sạch bọt trên cằm sau đó đi về phía Dư Văn Gia: "Đụng đau không?"
Dư Văn Gia vẫn chưa hồi hồn, hai tay chống sau cửa, cả người vẫn rất ổn. Nhóc đã nhận ra người trước mặt là ai. Đó là người lần trước mặc áo của anh nhóc.
"Ngốc luôn rồi à?" Lương Đồng khom lưng nhìn nó.
Dư Văn Gia không đáp, lưng dán sát vào kính, như thể vừa bị doạ tắt tiếng rồi.
Tầm mắt nhóc thoáng thấy vết thương trên cằm Lương Đồng. Dư Văn Gia chỉ chỉ cằm anh, bảo: "Cằm anh chảy máu."
Lương Đồng quay lại soi gương, máu trên miệng vết thương đã bị khô lại thành một vết xước nhỏ. Vết thương không lớn nhưng hơi xót.
Anh không để ý vết thương của mình, quay sang Dư Văn Gia: "Bị đụng ở đâu? Có đau không?"
Dư Văn Gia chậm rì rì lắc đầu, phản ứng hơi chậm, "… Anh em đâu?"
"Ra ngoài mua bữa sáng rồi."
"Anh… Sao anh lại ở đây?"
Lương Đồng nhíu mày: "Vẫn nhớ anh à?"
"Anh từng mặc áo của anh em."
Nhóc còn lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng: Áo đó là áo em tặng anh ấy.
"Vậy à? Đồ anh đang mặc cũng là của anh ấy đấy." Lương Đồng bảo.
Tầm nhìn của Dư Văn Gia đi xuống, thấy anh cởi trần, thân trên không mặc gì. Nó cạn lời nhưng vẫn lễ phép nói: "Anh, mắt em vẫn còn tốt."
Lương Đồng kéo kéo ống quần, "Ý anh là quần." Anh cười khẽ, "Hơn nữa, trên áo tèm lem nước mũi của em, anh mặc thế nào được."
Dư Văn Gia đần người giây lát, ký ức đêm qua ùa về. Nó trợn tròn mắt, ý thức được chuyện gì xảy ra tối qua thì mặt mũi đỏ bừng bừng.
Lương Đồng cười cười không nói tiếp.
Thằng nhóc này dễ bị trêu thật.
Dư Văn Gia vẫn dính chặt lên cửa kính, cứng ngắc. Nhóc há miệng im lặng một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Xin lỗi đã làm bẩn áo anh."
Lương Đồng hoàn toàn bị chọc cười. Anh chọc chọc lên mặt nó, hỏi: "Lưng em dính keo à?"
Dư Văn Gia không hiểu ra sao: "…Không ạ."
"Thế anh là quỷ à mà sợ đến nỗi không nhúc nhích được."
Dư Văn Gia nghiêng mặt tránh ngón tay anh, giọng đầy gượng gạo: "Trong nhà có người mà sao anh Khâu không nói em biết." Nó sửng sốt, quay phắt đầu lại, "Hôm qua anh ngủ ở đâu?"
"Em đoán xem?"
Còn phải đoán nữa à, chỉ có hai căn phòng ngủ.
Dư Văn Gia nhấc chân chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!