Chương 37: “Anh mắng hắn cho em.”

Buổi tối ở bệnh viện chỉ có phòng cấp cứu có người trực ban. Nhà thuốc bệnh viện không mở cửa. Không mua được thuốc nên Khâu Mộng Trường buộc phải ra hiệu thuốc lớn ngay cạnh bệnh viện mua lọ xịt giảm sưng tan vết bầm.

Thuốc xịt lên vai có cảm giác lành lạnh. Lương Đồng ngẩng đầu nhìn Khâu Mộng Trường chăm chú. Ánh mắt Khâu Mộng Trường nhìn xuống, kiểm tra vai anh, trên mặt chẳng có cảm xúc gì.

Lúc Khâu Mộng Trường không đổi sắc mặt là dáng vẻ lạnh lùng đẹp trai nhất, khác rất nhiều so với khi anh cười rộ lên. Khi anh cười, đuôi mắt sẽ cong xuống tạo nên một cảm giác rất ngọt ngào.

Không thể không nói, khuôn mặt này, quả thực siêu khớp với gu thẩm mỹ của Lương Đồng.

Khâu Mộng Trường phát hiện Lương Đồng đang nhìn mình. Ánh mắt như muốn đốt cháy da mặt anh tới nơi. Anh biết ngay Lương Đồng là người chuộng ngoại hình. Anh nhìn xuống, cười cười, chợt bảo: "Có chuyện này muốn hỏi chủ tịch Lương."

Lương Đồng nhủ thầm, lại bắt đầu rồi đấy.

Thuốc trên vai đã khô. Khâu Mộng Trường kéo áo anh lên, trêu chọc: "Chủ tịch Lương lấy giá trị nhan sắc làm tiêu chuẩn tuyển nhân viên à?"

Lương Đồng thản nhiên bảo: "Không phải tiêu chuẩn duy nhất nhưng là tiêu chuẩn rất quan trọng."

"Biết ngay em thuộc nhóm chuộng ngoại hình mà, trên mạng gọi là gì ấy nhỉ?" Khâu Mộng Trường vỗ vỗ mặt anh, "Nhan cẩu*."

*Lười chú thích quá, chắc mọi người cũng hiểu mà đúng không? 

Nhan cẩu nắm tay anh hôn lên kẽ ngón tay một cái, rất chính trực bảo: "Thế thì sao?"

"Sao em không tìm bạn trai trong showbiz."

Tìm trong showbiz là chuyện một giây, Lương Đồng muốn tìm đã tìm từ lâu. Anh cũng chẳng phải người thấy ai đẹp mắt là thích, huống chi mặt mũi Khâu Mộng Trường trước mặt anh đây mới được xưng là tuyệt sắc.

Gu thẩm mỹ là chủ quan.

Khí chất trên người Khâu Mộng Trường cũng là độc nhất vô nhị.

"Ít nhất em cũng phải có ham muốn với bọn họ mới được." Lương Đồng nói chuyện rất rõ ràng, "Em sẽ không phí thời gian cho người vô nghĩa."

Khâu Mộng Trường nhíu mày, bắt đầu so sánh: "Vậy chủ tịch Lương đối với anh là có dục vọng nhiều hơn hay thích nhiều hơn?"

Lương Đồng chẳng hề do dự đáp luôn: "Thích mới có dục vọng."

Nhưng mà lúc đầu đúng là dục vọng nhiều hơn thật.

Cái gọi là vừa gặp đã yêu, vứt bỏ văn vẻ thì chính là thấy sắc nảy lòng tham. Lương Đồng của khi ấy không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là bị gương mặt Khâu Mộng Trường thu hút. Lúc đó chỉ cần vừa thấy Khâu Mộng Trường là trong đầu đã xuất hiện vài hình ảnh không phù hợp cho trẻ con rồi, đương nhiên, hiện tại cũng vậy.

Nếu chỉ đơn giản là câu chuyện của thận thì cũng thôi, nhưng sau khi Lương Đồng tiếp xúc với Khâu Mộng Trường vài lần liền nhận ra hiện thực, cũng nhìn thấu nỗi lòng của chính mình.

Hồi đầu anh không nghĩ rằng mình sẽ kiên trì như vậy, bị người ta từ chối một lần rồi vẫn có thể nhẫn nại chờ người ta hồi tâm chuyển ý. Anh thậm chí còn nghĩ, nếu như lại bị từ chối thì sẽ áp dụng chiêu trò cao cấp hơn.

Dù sao anh cũng nhất định phải có người tên Khâu Mộng Trường này.

Khâu Mộng Trường đóng nắp bình thuốc, đặt sang một bên.

Bầu không khí vừa đúng, tâm trạng cũng rất rung động nhưng Lương Đồng vẫn đang dưỡng thương nên bây giờ không thích hợp nói đến những chủ đề không trong sáng này.

"Nghỉ sớm một chút. Lát anh về nhà, mai lại tới thăm em." Khâu Mộng Trường bảo.

"Mai em xuất viện."

"Nhanh vậy à?"

"Em còn không về, cổ phiếu Hoàn Hạ sẽ giảm thật đấy."

Khâu Mộng Trường cười, bảo: "Về nhà nhớ chú ý vết thương, không được để dính nước, nửa tháng sau tới bệnh viện cắt chỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!