Chương 3: “tôi Quen Nhiều Đại Gia Mà”

Khâu Mộng Trường không ăn cơm ngoài nên từ chối ý tốt của Trương Tử Dực.

Anh ăn cơm tại căn – tin rồi định về văn phòng nghỉ ngơi một lát.

Khâu Mộng Trường là bác sĩ điều trị, không có phòng làm việc riêng nên phải chen chúc trong cùng một phòng với các bác sĩ nội trú và bác sĩ điều trị khác.

Bệnh viện của bọn anh là một bệnh viện lâu đời, xây dựng không theo kịp sự phát triển, nhưng ít nhất bác sĩ chính thức đều có chỗ ngồi, chỉ có điều số lượng máy tính không tương xứng với số người dùng nên đôi khi một máy tính mà có tận mấy người cùng dùng.

Tuy bệnh viện trực thuộc là bệnh viện hạng ba của tỉnh nhưng dù sao cũng đã lâu, cơ sở vật chất trong văn phòng đều cũ, nơi để các bác sĩ nghỉ ngơi chỉ có một chiếc sô pha đã sờn.

Bình thường Khâu Mộng Trường không nghỉ ngơi trên sô pha, khi mỏi mệt sẽ gục mặt xuống bàn.

Thật ra cơ hội cho anh có thể nằm nghỉ trên bàn làm việc rất ít.

Trừ những khi ngồi khám bệnh thì phần lớn thời gian anh đều ở phòng phẫu thuật.

Giờ nghỉ trưa, trong phòng làm việc không có người.

Khâu Mộng Trường dọn dẹp bàn một chút, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Đồng nghiệp của anh – anh Hoàng đang nằm nghỉ trên sô pha, tiếng ngáy vọng khắp phòng.

Khâu Mộng Trường ra mở cửa.

Bên ngoài là người nhà bệnh nhân, hai mẹ con, Khâu Mộng Trường có quen.

Trong tay người mẹ kia có một hộp cơm dùng một lần, đưa cho Khâu Mộng Trường rồi bảo: "Bác sĩ Khâu, sáng nay chị nấu nhiều canh khoai sọ, hai người bọn chị ăn không hết nên mang qua cho cậu một phần đây.

Buổi chiều nếu cậu đói bụng có thể ăn đỡ một chút."

Con gái chị để một kiểu tóc nam tính, nép sát người vào chị ta.

Ánh mắt cô bé vốn đang nhìn chằm chằm dưới đất, nghe tiếng ngáy liên tục trong phòng thì lặng lẽ ngước mắt nhìn vào trong.

"Lần trước tôi nói rồi mà, đừng đưa đồ cho tôi nữa." Khâu Mộng Trường thở dài, "Tôi không nhận đâu, chị cầm về đi."

Khâu Mộng Trường có một bệnh nhân tên là Triệu Hiểu Dương.

Người trước mắt này là mẹ của Triệu Hiểu Dương, bên cạnh là em gái cậu ấy.

Thân phận Triệu Hiểu Dương hơi đặc thù, trên người có mang tiền án, là người được bảo lãnh ra ngoài chữa trị.

"Chị cũng đâu đưa thứ gì đáng giá." Người ấy xoa đầu con gái, cười khổ, "Chỉ là chút thành ý nhỏ chị và con bé cùng làm.

Bác sĩ Khâu, cậu cầm đi, chiều đói còn có thể ăn lót dạ."

Khâu Mộng Trường nhìn thoáng qua cô bé.

Anh trai tên Triệu Hiểu Dương, em gái tên Triệu Hiểu Tinh.

Một cô bé rất đáng yêu.

Gương mặt như được đúc từ cùng một khuôn với Triệu Hiểu Dương.

Từ ánh mắt chậm chạp, rời rạc của cô bé là có thể nhận ra trạng thái tâm lý bé có vấn đề.

Khâu Mộng Trường vẫn nhận hộp cơm, nói rõ: "Đây là lần cuối, lần sau chị đưa gì tôi cũng không nhận nữa."

Khâu Mộng Trường nhìn Triệu Hiểu Tinh: "Muốn ăn bánh ngọt không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!