Action 1
Áo cởi một nửa, Mộc Mộc miết đầu ngón tay qua vòm ngực màu đồng trơn bóng nhẵn nhụi, trừ bỏ vết sẹo nhạt mờ mịt trên vai.
"Kiểm tra xong rồi sao?" Giọng nói Trác Siêu Việt khàn khàn khêu gợi.
"Xong rồi!" Cô vừa lòng gật đầu.
"Vậy," Hắn xấu xa liếc mắt qua ngực cô một cái, "Hiện tại, có phải nên là có đi có lại một chút?"
"Được!"
Cô chậm rãi cởi quần áo của mình, trước mặt hắn thoát xuống.
Đón nhận ánh mắt chăm chú gấp gáp của hắn, cô ỷ ở bên bàn làm việc, hai tay kéo vạt áo sơ mi hắn đến phía trước.
Da thịt gần như chạm nhau, hơi thở dày đặc, "Trác tổng, trước kia đã từng có cô gái nào làm thế này với ngài chưa?"
Hắn tiến đến, càng ngày càng sát cô, làm cho cô không còn đường lui về phía sau, cho đến không biết lúc nào đã nằm ở trên bàn.
Hắn nói: "Đương nhiên có, rất nhiều, tuy nhiên chưa có ai… thành công."
"Vì sao? Không đủ quyến rũ?"
"Không phải, bởi vì bọn họ đều có mục đích…"
"A?" Hai tay cô nhẹ nhàng kéo cổ hắn, đầu ngón tay quấn quýt quanh mái tóc đen sau tai, "Em cũng có, anh đoán xem mục đích của em là gì?"
"Anh đoán, em nhất định lại muốn xây cho trường học cái gì đó…"
Cô lắc đầu, cầm lấy ngón tay hắn, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng mút, "Em nhớ anh, thật sự rất nhớ…"
Nhớ vòng tay hắn, nhớ hơi ấm hắn, nhớ hơi thở của hắn, nhớ tất cả những thứ thuộc về hắn.
Nếu như đây là mục đích, chắc chắn sẽ là mục đích quyến rũ nhất.
Vốn tưởng rằng nước đã chảy thành sông, không ngờ được Trác Siêu Việt lại rút tay về, giữ khoảng cách với cô, "Mộc Mộc, xin lỗi, mười giờ anh có hợp đồng quan trọng cần đàm phán."
Cô nhìn đồng hồ, "Không sao, chúng ta còn nửa tiếng."
"Nửa tiếng?" Hắn nhíu mày, dường như suy nghĩ xem nửa tiếng có đủ giải quyết vấn đề hay không.
"Siêu Việt, chẳng lẽ anh không nhớ em sao…"
Bàn tay cô khẽ run tiến đến bên hông hắn, cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa, đi vào…
Như cô mong muốn, cơ thể hắn phản ứng không tự chế được như khuôn mặt.
"Em yêu anh!" Cô nhẹ giọng thổ lộ, đồng thời tách hai chân ra, cuốn lấy lưng hắn.
Không thể nào chống cự được loại dụ hoặc này, hắn ôm lấy cô, hận không thể hút cô vào ngực, bởi vì thứ đập điên cuồng nơi đó, chỉ thuộc về cô.
Ở trong vòng ôm rộng rãi kiên cường của hắn, giọng cô vang lên mềm mại.
Hắn cởi áo vest cùng áo sơ mi của mình, lót dưới người cô, sau đó, nâng hai chân cô, tiến đến gần, hơi dùng một chút lực là có thể tiến quân thần tốc.
"Văn phòng của anh cách âm không tốt lắm."
"A?" Mộc Mộc nhìn thoáng qua phía cửa, nếu cô nhớ không nhầm, thư ký của hắn ngồi ngay ngoài đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!