Chương 44: (Vô Đề)

Sau khi Trác Siêu Việt đuổi theo cũng không trở lại. Cô không biết hắn tìm mình bao lâu, ở những nơi nào. Cô vẫn tránh ở góc tường ẩm ướt thầm khóc, khóc đến khi không còn chút sức lực, nhưng nước mắt vẫn không thể nào dừng. Cô không xứng đáng, ngoài hai đêm kích tình tuyệt vọng, cô chẳng thể cho hắn cái gì, không đáng để hắn bận tâm bốn năm, lại càng không đáng để hắn quay lưng phản bội những người mình thân yêu nhất.

Không biết qua bao lâu, sắc trời càng tối, cô tin Trác Siêu Việt không còn đi tìm mình mới kéo hai chân tê dại, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.

Mười hai tầng lầu, cuối cùng đi xuống tầng thấp nhất, cô hướng đại sảnh nhìn kĩ một hồi, chắc chắn không có bóng dáng Trác Siêu Việt, mới lo sợ đi ra, nhưng sau khi ra khỏi "Long cung" cô lại bỗng nhiên cảm thấy thất vọng, bao nhiêu lần quay đầu, hy vọng ở trong đám đông nhìn thấy hắn. Đáng tiếc, hắn đã đi thật rồi...

Gió tháng Chín, hiu hiu lạnh. Mộc Mộc ôm cơ thể run run đứng ở ngã tư đường xa lạ, không rõ phương hướng.

Cô chỉ có thể đi dọc theo con đường kia trở về. Đi qua một hiệu thuốc, cô đột nhiên nhớ mấy ngày nay không phải kỳ an toàn, vạn nhất cô có đứa bé của hắn... Nghĩ đến việc đó, cô theo bản năng sờ sờ bụng mình, cô có thể sinh một đứa con của hắn sao?

Không, không được! Cô không thể để đứa bé đó ra đời mà không thể nói cho nó rằng ba nó là ai! Cô không thể để cho bi kịch của cô một lần nữa tái hiện.

Quyết tâm đi vào hiệu thuốc, Mộc Mộc trước mặt một người phụ nữ mặc áo trắng dài, run rẩy mở miệng, "Tôi muốn mua... thuốc tránh thai... Ừm, là ngày hôm qua, tôi cùng với một người..."

Người phụ nữ kia lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, mở tủ, "Mười sáu đồng!"

Cô run run lấy tiền, thanh toán xong, run run cầm lấy vỉ thuộc người phụ nữa kia để trên mặt quầy, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Đi ra khỏi hiệu thuốc, cô lấy ra tờ giấy hướng dẫn, cố gắng rất lâu mới nhìn rõ mặt chữ. Dùng cho phụ nữ khẩn cấp tránh thai... Uống một viên sau khi quan hệ bảy mươi hai giờ, sau mười hai giờ uống tiếp hai viên.

Có người đi qua, thấy vỉ thuốc trong tay cô, quay đầu lại nhìn...

Mộc Mộc hít một hơi thật sâu, cầm viên thuốc bỏ vào miệng cố gắng nuốt xuống, thuốc rất đắng, cảm giác đắng cay này ngạnh lại ở yết hầu, rất lâu không tiêu tan.

Cô bỗng nhiên thấy lạnh, quần áo mỏng manh trên người, gió lại vẫn như chui vào xương tủy, cô lạnh đến nỗi răng va đập vào nhau.

Có lẽ, cô đốt que diêm cuối cùng... Nói không chừng có thể nhìn thấy hắn cười trong ánh lửa.

Cô cười khổ, lại tiếp tục đi về phía trước.

Muốn nhìn thấy hắn, căn bản không cần đốt diêm, chỉ cần nhắm mắt, vậy là được rồi.

******

Cho đến khi chạng vạng, Mộc Mộc mới đứng ở ngoài cửa nhà Bạch Lộ, gõ hai tiếng.

Khi Bạch Lộ ra mở cửa, nhìn thấy Mộc Mộc đứng bên ngoài, mặt trắng bệch, vội vã kéo cô đi vào, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, "Cậu làm sao vậy?"

Mộc Mộc cố gắng nở nụ cười, "Mình rất tốt, cậu có thể đừng làm như nhìn thấy quỷ không hả?"

Bạch Lộ không nói gì, đem cô kéo đến trước gương. Nhìn chính mình trong gương, Mộc Mộc cũng hoảng sợ, đây là cô sao? Tóc rối bù, mặt trắng bệnh, mắt ầng ậc nước, đôi môi còn sưng đỏ.

Cô thật cảm thấy mình vô cùng may mắn vì không về trường học, để bạn học thấy được bộ dáng cô kinh khủng thế này, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Bạch Lộ cầm chiếc khăn ướt đưa cho cô, cô cảm động đến rơi nước mắt nhận lấy, vừa lau mặt, Bạch Lộ bỗng nhiên vén tóc cô, nhìn một dải dấu hôn loang lổ, dùng ánh mắt muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng nhìn ...

"Là mình tình nguyện." Mộc Mộc biết cô ấy muốn hỏi cái gì, đành đơn giản giải thích, "Vẫn là hắn, vẫn là một đêm tình... Không có gì, coi như ôn lại chuyện cũ, cảm giác rất tốt... Thực sự không có gì..."

Nói một hơi xong, cô cầm khăn chà mặt rất mạnh, chất lỏng nóng bỏng trong mắt đều bị khăn hút khô, không rơi xuống một giọt.

"Mộc Mộc..."

"Bạch Lộ, mình đói, nhà cậu có gì ăn không?"

Bạch Lộ bất đắc dĩ thở dài, đi vào phòng bếp nấu mì ăn liền, mỳ thịt bò kho tàu nóng hổi, tỏa hương bốn phía.

Cô hai tay cầm bát, hơi nóng theo lòng bàn tay thấm vào máu, nhưng cô vẫn lạnh đến phát run.

"Đội trưởng Trác kia..." Bạch Lộ do dự, sau đó tiếp tục, "Mình nghe Vương Diêu nói, mắt anh ta bị thương, vẫn còn tĩnh dưỡng trong bệnh viện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!