"Vì sao anh muốn học khẩu ngữ?"
Chuyện này Mộc Mộc đã muốn hỏi từ lần cuối cùng ôm Trác Siêu Việt, nhưng cô không lấy được dũng khí, sợ hắn cười cô tự mình đa tình.
Bây giờ có dũng dũng khí hỏi, nhận được quả nhiên là tiếng cười châm biếm.
"Cô nghĩ rằng tôi vì cô sao?" Giọng Trác Siêu Việt mỉa mai, đuôi lông mày khẽ nhếch, không hề che giấu sự cuồng ngạo của mình. "Cô nghĩ rằng tôi vì muốn hiểu những gì cô nói mà học khẩu ngữ? Hay là cô nghĩ rằng bốn năm qua tôi đều đi tìm cô, hy vọng chúng ta có ngày gặp lại?"
Giọng nói và vẻ mặt hắn như nghe thấy một chuyện nực cười. "Tô Mộc Mộc, cô cho rằng có khả năng này sao? Trác Siêu Việt tôi muốn dạng phụ nữ nào không có, lại nhớ thương một loại đàn bà vì năm vạn đồng mà bán thân?"
Mộc Mộc bị hắn nhạo báng, hơn nữa câu "Vì năm vạn đồng mà bán thân" kia như đâm trúng tử huyệt, làm cho cô xấu hổ đến vô cùng.
"Không phải em có ý ngày..." Cô nhịn xuống sự tủi hờn trong ngực, ấp úng mở miệng. "Em chỉ không rõ, vì sao anh đối với em tốt như vậy?"
"Cô cho rằng tôi giúp cô vào học viện âm nhạc là tôi đối tốt với cô?" Trác Siêu Việt cười lạnh, còn nghiêm túc suy nghĩ, "Được rồi, cho dù tôi đối tốt với cô, đó cũng là vì tôi thương hại cô. Cô là cô gái đáng thương nhất tôi từng thấy, mất giọng, còn trẻ đã bán mình cứu mẹ, mười bảy tuổi bị cha nuôi cường bạo, giết người, vào tù, bốn năm sau ra còn nhận sai người, phụ lòng một người đàn ông thật tình với mình..."
Không chịu nổi những chuyện cũ bị khơi dậy, những câu nói chói tai của Trác Siêu Việt vang lên, Mộc Mộc ấn ngực, thở hổn hển.
"Cho dù chúng ta không quen biết nhau tôi cũng sẽ giúp cô, huống chi tôi lại là người đàn ông đầu tiên của cô, làm cho cô chút gì đó, cũng là..." Giọng nói vô tình của hắn đã giẫm nát lên lòng tự trọng của Mộc Mộc.
"Là em đáng thương!" Sự quật cường trong cô trỗi dậy, Mộc Mộc ngắt lời hắn, dùng hết sức lực hét lên. "Là em ngu xuẩn đáng cười! Không cần anh phải thương hại! Trác Siêu Việt, hay thu lại lòng thương hại này của anh đi! Em không cần! Cho dù là em sa đoạn đến mức bán mình, cũng không cần anh phải thương hại!"
Hét xong rồi, Mộc Mộc không đợi hắn nói chuyện, chạy vào con đường nhỏ.
Cô cứ thế chạy về phía trước, cảnh vật lùi dần về phía sau, cô không phân biệt được phương hướng, cũng không biết sẽ đi đâu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ không bao giờ muốn gặp lại nụ cười châm biếm của Trác Siêu Việt.
Cô nghĩ đến cảnh tù ngục khốn cùng đã mài cho mình những góc sắc nhọn, cô nghĩ điều gì mình cũng có thể nhẫn nhịn cho qua, thì ra không phải, Trác Siêu Việt còn có thể kích phát một chút kiêu ngạo cuối cùng trong cô.
Cô bỗng nhiên hận hắn, hận hắn phá hủy hình bóng tốt đẹp cuối cùng trong lòng mình.
Giống như cô thích một quyển sách, mỗi ngày cầm đọc, ngẫu nhiên có một ngày mở ra, phát hiện bên trong có người xé rách, hoàn toàn biến dạng.
Cô tức giận, cô phẫn nộ, cô hận hắn, thậm chỉ hối hận vì đã gặp hắn!
Cô sẽ không biết được, Trác Siêu Việt cố ý làm cô tổn thương, bởi về sau hắn muốn cô không còn dũng khí hỏi lại, "Tại sao anh lại tốt với em như vậy?", "Vì sao anh học khẩu ngữ?" Câu trả lời như vậy, là hắn muốn cô nhớ kĩ, "Trác Siêu Việt" thực sự cũng không hề hoàn mỹ như cô tưởng tượng, căn bản hắn không đáng để cô tôn thờ.
Nếu nhất định không thể cùng nhau, vậy cũng đừng để lại cho nhau những ký ức đẹp làm gì.
Chạy hơn mười phút, Mộc Mộc đã mệt, đổi thành đi, sau đó ngay cả đi cũng không còn đủ sức, cô tựa người bên cây đại thụ, cố gắng thở, cổ họng khô rát.
Một chai nước xuất hiện trong tầm mắt cô, cô thở phì phò, giương mắt, nhìn thấy Trác Siêu Việt mặt không hồng hơi không suyễn, cười đến thoải mái.
"Chạy mệt rồi thì nghỉ một lúc, uống chút nước, có sức lại chạy tiếp."
Cô nghiến răng, vỗ ngực nghẹn không ra câu.
"Cô không cần lo lắng, tôi cũng không thấy phiền. Mấy bước chân này với tôi mà nói tính là cái gì."
"Anh!" Mộc Mộc mắng hắn, nhưng không đủ hơi, chỉ có thể giậm chân một cái, sau đó tay chẹt bên hông, mặc kệ bụng đau đi về phía trước.
Trác Siêu Việt đuổi theo, nhìn quang cảnh chung quanh, chỉ chỉ phía trước không xa. "Bên kia có nhà hàng lẩu rất ngon, thịt dê núi loại tốt nhất, thịt trâu cũng rất tươi, còn có rượu sữa Mông Cổ, nếu tý nữa chạy đến đó có thể vào nếm thử."
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Cô đứng lại, trợn mắt nhìn hắn.
"Tôi muốn xin lỗi cô." Hắn thay vào bộ dạng thành khẩn, "Những lời tôi mới nói có thể có chút... tổn thương lòng tự trọng của cô, tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi!"
Có thể? Có chút? Lòng tự trọng của cô đã vỡ thành trăm mảnh rồi.
Cô quay mặt, hạ quyết tâm không tha thứ cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!