Chương 23: (Vô Đề)

"Xin lỗi!" Rốt cuộc Trác Siêu Việt cũng quay đầu lại, gương mặt lạnh như băng, "Nếu tôi đã làm gì, nói gì khiến cho cô hiểu lầm, tôi rất xin lỗi. Lúc ấy tôi uống rượu, không còn nhớ rõ điều gì..."

Say, lý do cỡ nào hoàn mỹ.

Mộc Mộc còn có thể nói gì, vịn lấy thành bàn run rẩy đứng lên, lau khô nước mắt. "Em biết, không cần phải nói xin lỗi."

Cô thất thểu một bước lại một bước đi ra cửa, đi qua giá áo, cô liếc nhìn chiếc áo khoác nhung tím nhạt kia, dù có lạnh cũng không muốn mặc, bởi vì chiếc áo quý giá đó rất ấm áp, người như cô căn bản không xứng.

Chiếc áo này hẳn nên trao cho một cô gái biết trân trọng nó!

Trác Siêu Việt bỗng nhiên đuổi theo, ngăn cô lại.

"Tôi muốn nhờ cô một chuyện?" Giọng nói hắn để lộ sự khiêm tốn khó gặp.

Thật là, người hai bàn tay trắng như cô, còn gì có thể giúp hắn. "Chuyện gì, chỉ cần em có thể làm, đều được."

"Đừng nói cho anh ấy trước kia chúng ta đã từng gặp mặt, được không?"

Cô ngẩng đầu, đối mặt với hắn. Ở đáy mắt hắn cô nhìn thấy được sự khẩn cầu, cô biết, hắn không muốn anh trai mình biết cô và hắn từng phát sinh quan hệ, không muốn anh ấy biết cô nhận sai người, như vậy mới trở thành bạn gái anh ấy.

Việc này đối với tình cảm anh em bọn họ mà nói, là một vết bẩn.

Cô lại càng không mong sự tình biến thành như vậy. Rời khỏi Trác Siêu Nhiên, có trăm vạn lý do, ví dụ như bọn họ không thích hợp, bọn họ không có tương lai, cô không xứng với anh. Mỗi lý do đều không thể trách, chẳng thể nghi ngờ.

Làm gì phải nói ra lý do thực sự giẫm lên tấm chân tình của Trác Siêu Nhiên.

Cô gật đầu, đồng ý yêu cầu của hắn.

"Cảm ơn!"

Trác Siêu Việt lấy từ trên giá áo xuống chiếc áo cô không muốn mặc lại kia, mở cửa cho cô. "Tôi đưa cô về."

Mộc Mộc lắc đầu, đi ra ngoài, hướng phía thang máy, nhưng hắn vẫn chạy theo. "Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô."

"Xuống suối vàng, anh cũng đưa sao?"

"Đưa." Giọng nói hắn kiên định, "Mười tám tầng địa ngục cũng đưa."

Đến thang máy, Trác Siêu Việt không đợi phân trần, cầm chiếc áo khoác lên bờ vai run run của Mộc Mộc, đẩy cô vào trong.

Cả đường ỡm ờ, nửa đùn nữa kéo, Mộc Mộc bị xách vào bãi đỗ xe, nhét vào một chiếc Land Rover màu trắng. Vẫn là Land Rover, vẫn là màu trắng, chẳng qua chỉ thay đổi là mẫu mới nhất, đủ thấy Trác Siêu Việt là người cố chấp, một khi thích cái gì, sẽ không dễ dàng thay đổi.

Khi xe đi ra khỏi khu chung cư xa hoa của thành phố S, trời xanh mênh mông vô bờ, ánh hào quang rực rỡ bao phủ những bức tường trắng cao vút, nước sông êm đềm lấp lánh, xuyên qua màu xanh trời đất.

Tất cả như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.

******

Giờ cao điểm, xe tiến vào nội thành, đường phố chật như nêm, nửa bước cũng khó tiến.

Không khí trong xe cũng trở nên ngột ngạt, im lặng lạ thường, làm cho người ta càng thêm buồn bực.

Mộc Mộc kéo áo khoác trên người, lấy di động ra, nhắn một tin cho Trác Siêu Nhiên: Siêu Nhiên, khi nào anh có thời gian?

Nếu anh có thời gian, cô mong sẽ được nói chuyện với anh, về phần nói thế nào cô còn chưa nghĩ ra.

Trác Siêu Việt nhìn đồng hồ, từ trong ngăn xe lấy ra một chiếc di động, vừa khởi động lại máy vài giây đã có rất nhiều cuộc gọi đến, như thể tất cả mọi người đều biết hắn khởi động lại máy vào lúc này.

Hắn nói chuyện điện thoại đủ mọi việc, có làm ăn, có xã giao, cũng có hàn huyên khách sáo. Trong đó có một cuộc, hắn mở máy, sau đó nói chỉ "ừm", giọng nói phát ra như một thứ âm nhạc đặc thù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!