Mộc Mộc mặc nốt quần áo, ngồi ở trên giường viết tin nhắn, "Thực ra, hôm qua là em không để ý vọt qua đường, anh chỉ chạy đúng luật, em bị thương không thể trách anh."
"Luật giao thông có quy định, cho dù là tình huống gì xảy ra, xe tôi đụng vào cô, tôi phải có trách nhiệm."
Nhìn anh trả lời như vậy, Mộc Mộc đánh một khuôn mặt cười, cố làm cho không khí "nói chuyện phiếm" thoải mái một chút. "Rất may em không sao, chẳng may em tàn phế, lẽ nào anh muốn chịu trách nhiệm cả đời?"
Qua vài phút, Trác Siêu Nhiên mới trả lời, hiển nhiên là cần thời gian suy nghĩ. "Nếu cô từ chối bồi thường bằng kinh tế, tôi sẽ chăm sóc cô cả đời."
Anh thực sự thay đổi rồi, trở nên rộng lượng, trở nên bao dung, cùng với con người uống rượu mua vui trong quán bar, sau khi cởi quần áo thì ra sức tàn sát người khác, dường như là hai người khác biệt.
Không biết trong bốn năm này đã xảy ra chuyện gì, làm cho anh thay đổi lớn đến như vậy?
Làm cho hắn đem hai chữ trách nhiệm này coi trọng đến thế?
"Anh luôn coi trong trách nhiệm như vậy, không thấy phiền sao?" Sau khi tin nhắn gửi đi, Mộc Mộc mới ý thức được hỏi vấn đề này hơi đột ngột, muốn dừng lại nhưng quá muộn rồi.
Cô không nghĩ đến, nhìn thấy những dòng này Trác Siêu Nhiên sửng sốt, vì đó cũng là điều Trác Siêu Việt đã từng hỏi anh, mặt tỏ vẻ thông cảm cùng bất đắc dĩ, giống như cuộc sống của anh là một bi kịch vậy.
Người anh em sinh đôi từ nhỏ đến lớn của mình hỏi như vậy, chuyện này không có gì kỳ lạ. Nhưng một cô gái vừa gặp qua vài lần nhắc đến, anh không khỏi ngạc nhiên.
"Có khỏe không?"
Đêm hôm đó, Mộc Mộc hàn huyên với Trác Siêu Nhiên rất nhiều, thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi Mộc Mộc nhận được tin nhắn đòi mạng của Cốc Vũ, mới lưu luyến kết thúc lần đầu trò chuyện.
******
Từ sau hôm đó, chỉ cần có thời gian rảnh, Mộc Mộc lập tức sẽ lấy di động xem có nhận được tin nhắn mới hay không.
Lúc ngủ cũng không ngoại lệ, có khi nửa đêm tỉnh giấc, cô còn mơ màng với tay lấy di động từ cạnh gối xem qua, biết rõ anh sẽ không gửi tin nhắn, nhưng vẫn không nhịn được kiểm tra.
Có khi, cô muốn gửi tin nhắn cho anh, cố gắng suy nghĩ lời dạo đầu, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra một lý do không cố ý.
Cho nên, điều duy nhất cô có thể làm là chờ đợi.
Thứ Bảy, đúng là ngày quán bar náo nhiệt nhất, sau một ngày mỏi mệt đến đây thả lỏng, các chiến hữu lâu lâu không gặp mặt rủ nhau đến đây chè chén, còn có rất nhiều những thành phần trí thức độc thân, nhân ngày nghỉ đến đây tìm cơ hội gặp gỡ.
Mộc Mộc bận rộn trong hậu trường, Bạch Lộ ở bên này không tìm thấy kẹp tóc, Tiều Hàn bên kia ồn ào giúp cậu ta gài dây thắt lưng, Cốc Vũ thúc giục mọi người nhanh chóng lên sân khấu, Tiểu Hạ lại bình chân như vại đứng một bên tán gái.
Mộc Mộc đang bận không ngẩng đầu dậy được, di động lại vang lên tiếng báo tin nhắn.
Mộc Mộc theo bản năng muốn xem, lại nghĩ nhắn tin muộn như vậy, chắc chắn là Kiều Nghi Kiệt, vì thế tiếp tục công việc của mình.
Cuối cùng, lo ổn thỏa cho ban nhạc lên sân khấu, Mộc Mộc lau mồ hôi trên mặt lấy di động ra. Vừa nhìn ba chữ Trác Siêu Nhiên hiển thị trên màn hình, tay cô mềm nhũn, di động thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Nhanh chóng mở tin nhắn.
"Tô Mộc Mộc, mai cô có thời gian không? Tôi định đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lại." Lời dạo đầu cực kì đơn giản.
Nhưng sự quan tâm, cũng như tính trách nhiệm lại được thể hiện rõ vô cùng.
Cô không một giây suy nghĩ, nhắn lại. "Có, có..."
Nghĩ thế nào lại xóa đi, quyết tâm kiềm chế, khách khí hỏi. "Vậy có phiền anh hay không? Hẳn là anh bận rất nhiều việc?"
"Không có, ngày mai tôi được nghỉ, đúng lúc chưa sắp xếp việc gì."
Ngày mai được nghỉ? Có nghĩa là anh ấy rảnh rỗi cả ngày mai.
Mộc Mộc hưng phấn quá độ, không nghĩ nhiều, nhảy lên thiếu chút nữa té ngã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!