Giọng nói vừa vang lên liền thu hút ánh nhìn của mấy sinh viên trong lớp. Dù người xem trò vui hay là những người tham gia đánh hội đồng cô cũng đều đưa mắt ra cửa, ngay cả Dương Lan trước bị cô hành cho đau đến suýt ngất cũng không nén được tò mò mà quay ra nhìn. Không biết là người nào mà thích lo chuyện bao đồng vậy?
Sau khi nhận ra người vừa xuất hiện, lũ sinh viên tái mặt.
" Hội… hội trưởng"
Không hẹn trước mà cả một đám người vẫn có thể ăn nói lắp bắp giống nhau như vậy, quả thật là thần kì a~
Tuy đã gần như lâm vào hôn mê nhưng khi nghe giọng điệu của mấy sinh viên cùng lớp, cô vẫn không nhịn được mà cảm thán. Nhưng nghĩ lại, họ vừa gọi cái gì ấy nhỉ? Hội trưởng? Một trong bốn nam chính trong hậu cung của chị gái nữ chủ?
Oa! Lần này cô chết chắc rồi! Mới lần đầu đánh nhau mà vừa lúc lại bị nam chính đại thần bắt gặp! Huhu… Cô không chịu được nữa rồi! Cái gì mà càng than càng khổ chứ? Số cô khổ sẵn rồi! Đúng là mệnh nữ phụ mà!
Có ai lại không gấp khi phải gặp mặt người có thể sẽ giết mình chứ! Giờ cô đang gấp muốn chết rồi! Ông trời a~ Thượng đế à! Thái Thu ơi! Mau mau cứu người a~ Truyền thêm sức mạnh cho tôi đi! Tôi muốn chạy!
Lòng cô thì gào thét, muốn đứng dậy để chạy trốn. Tuy nhiên, hiện thực tàn khốc, cô bị đánh cho mở mắt cũng không nổi chứ nói gì đến việc đứng dậy mà chạy trốn người ta đây!
Cuối cùng, Thái Thu nhà mình đã oanh oanh liệt liệt mà ngất đi.
Lăng Chính Thiên lạnh mắt liếc nhìn đám người trong lớp, miệng lại tiếp tục nhả lời vàng ngọc:
" Những người tham gia phạm lỗi hôm nay, toàn bộ lên phòng kỷ luật cho tôi!"
Nói xong, hắn đi lại cho cô đang nằm, cúi người xuống, bế cô lên theo kiểu công chúa. Sau đó, mặc kệ ánh mắt ghen ghét và ngạc nhiên muốn lòi luôn con ngươi của lũ học viên, hắn đưa cô xuống phòng y tế.
Này! Cứu người!"
- Xuống đến phòng y tế, Lăng Chính Thiên quăng luôn một câu cộc lốc với người đàn ông mặc áo blouse trắng đang nhởn nhơ ngồi cạnh cửa sổ thưởng trà, ngắm cảnh.
" Tôi nói này, Hội trưởng đáng kính. Sao hôm nay cậu thiện tâm vậy? Mọi hôm cậu thấy Trịnh Thái Thu là tránh xa cơ mà?"
- Tên kia hồi thần lại, liếc mắt qua người con gái vừa được Lăng Chính Thiên đặt lên giường bệnh rồi lên tiếng cợt nhả, bộ mặt rất là thiếu đứng đắn.
" Lắm chuyện"
- Lăng Chính Thiên đến liếc cũng chẳng thèm liếc tên kia lấy một cái, đưa cô đặt lên giường bệnh trong phòng rồi thản nhiên đi lại chiếc ghế cạnh bàn làm việc của người đàn ông rồi ngồi xuống.
Người kia lắc đầu, cười cười rồi đi lại chỗ cô. Nhìn nhìn ngắm ngắm rồi kiểm tra được vài phút, hắn mới nói:
" Ầy! Đánh nhau à?"
- Liếc mắt sang chỗ Lăng Chính Thiên đang ngồi.
" Trần Cảnh Hạo, cậu lắm mồm thật đấy"
- Lăng Chính Thiên nhíu mày liếc hắn một cái sắc lẹm. Tuy vậy, Trần Cảnh Hạo cũng chẳng có vẻ gì đã sợ hãi, miệng vẫn cười tươi rói.
" Tốt xấu gì tôi cũng hơn cậu 4 tuổi đấy"
- Hắn vẫn không ngậm miệng mà tiếp tục trêu ghẹo. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt đã sắp đóng băng của Lăng Chính Thiên, hắn liền không nói thêm một câu nói đùa nào nữa. Đùa sao? Tảng băng này không chỉ có tính cách đáng sợ mà hắn nổi giận cũng sẽ vô cùng ghê gớm đấy! Câu hỏi vừa rồi chẳng qua là tại hắn vô tình thốt ra thôi mà! Ai bảo ngày thường Trịnh Thái Thu kia toàn bày ra vẻ yếu đuối đến dọa người để quyến rũ hắn chứ!
Hắn không ngờ là nữ nhân này lại to gan đến nỗi đánh nhau trong trường thôi! Mà nhìn tình trạng của cô ta, chắc là bị nhiều người đánh. Aizzzzz... Dù gì cũng chỉ là một nữ sinh, sao lại đi lấy nhiều bắt nạt ít vậy? Sinh viên trường này đúng là không an phận chút nào!
Cảm khái một hồi, Trần Cảnh Hạo mới tiếp tục lên tiếng. Tuy nhiên, lần này hắn không dùng giọng điệu cợt nhả mà nói với Lăng Chính Thiên nữa.
" Cô ta chỉ vì hoạt động quá sức với bị thương nặng một chút nên mới ngất đi thôi, chẳng có gì nghiêm trọng cả. Chắc đến cuối giờ có thể tỉnh lại."
- Trần Cảnh Hạo thông báo tình trạng của Thái Thu cho Lăng Chính Thiên nghe. Làm bạn với nhau mấy năm nay, hắn còn không hiểu tên này muốn gì sao? Nếu không phải là ở lại chờ nghe kết quả về tình hình của Trịnh Thái Thu thì cái tảng băng này còn ở yên đây cho hắn cợt nhả chắc!?
Đến đây, Trần Cảnh Hạo lại nhăn mày mà suy nghĩ. Hắn tưởng Chính Thiên ghét nhỏ nữ sinh này lắm mà? Mới hôm trước còn không lưu tình mà cự tuyệt lời tỏ tình, giẫm nát mặt mũi của người ta ( " Mặt mũi" ở đây mọi người hiểu theo nghĩa " thể diện" nha :3 ), hôm nay đã lo lắng cho sức khỏe của người kia rồi! Lạ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!