Tác giả: Wind
Từ sáng sớm hôm sau Thái Thu đã rời khỏi nhà để đến công ty. Thật sự là lúc này cô không biết bản thân phải làm thế nào để đối mặt với Ruki, cũng không đủ can đảm để thực hiện chuyện đó. Hơn nữa, ngày hôm qua anh sốc như vậy, chắc chắn bây giờ vẫn chưa muốn gặp cô, có khi còn chưa thể chấp nhận được việc người mà anh luôn đinh ninh là người con gái anh yêu thương hơn mười năm qua bỗng chốc lại trở thành một người khác. Cô nghĩ tạm thời hai người không nên gặp mặt thì tốt hơn.
Khóe môi khẽ vẽ nên một nụ cười đầy chua xót. Mới hôm qua hai người còn thân mật như vậy mà giờ đã thành cái dạng này. Nhưng cô cũng biết, việc cô không phải là Thái Thu của trước kia, Ruki sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra, chi bằng cô tự khai ra có lẽ tội sẽ nhẹ hơn.
Huống chi, cô không phải là chưa kiến thức qua tình cảm của Ruki giành cho nguyên chủ. Anh còn có thể bất chấp tính mạng mà đi trả thù cho cô ấy…
" Tiểu Thu".
Chất giọng dịu dàng nam tính truyền từ tai phải đến đã đánh tỉnh Thu khỏi dòng suy nghĩ. Giọng nói này có chút quen thuộc nha.
Gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp trong đầu, cô nhanh chóng tự điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân cho thật thích hợp rồi mới đưa mắt nhìn xem người mới gọi mình là ai. Không nhiều người gọi cô bằng cái tên " tiểu Thu" hâm đơ này bởi vì ngoài Quân Lâm Ngạo và Trần Cảnh Hạo ra, cũng không có ai đi gọi cô như vậy. " Tiểu Thu", "tiểu Thu", "tiểu Thu…", nghe khó chịu muốn chết!
Suy đi tính lại, cô không nghĩ đây là giọng của Quân Lâm Ngạo. Tên kia nói chuyện với cô toàn dùng cái giọng điệu ngả ngớn nghe phát buồn nôn. Hắn làm gì có chất giọng trầm ấm như vậy chứ. Nghĩ như vậy, rất nhanh cô liền tìm ra được chủ nhân của âm thanh hồi nãy.
Cô đoán không sai được mà! Người vừa gọi cô đúng là Trần Cảnh Hạo.
Ách! Mới sáng sớm mà hắn đến nhà cô làm gì?
Sự tò mò trực tiếp áp chế sự bức xúc của Thái Thu về cách gọi tên mình của Trần Cảnh Hạo. Đồng thời, nhận thấy Cảnh Hạo gọi mình lâu như vậy rồi mà cô chưa đáp lại, nghe có vẻ có chút thất lễ, giống như là đang khinh thường việc nói chuyện với anh vậy.
" Bác sĩ Trần, sao anh lại ở đây?"
" Tại sao tôi lại không thể ở đây?"
Nghe thấy câu hỏi của cô, Trần Cảnh Hạo không trả lời ngay mà đặt câu hỏi ngược lại. Trên trán cô chảy xuống vài vạch đen. Tuy nhiên, cô nhanh chóng chấn chỉnh lại cảm xúc của bản thân, tự an ủi rằng có lẽ tên này có công việc cần giải quyết ở gần đây chứ tuyệt đối không phải tới tìm cô. Nghĩ vậy, Thu nở một nụ cười thật chuẩn mực nhưng cũng có vài phần khách sáo, trả lời câu hỏi của Trần Cảnh Hạo.
" Không có gì. Tôi chỉ tò mò một chút, thất lẽ rồi. Thật xin lỗi. Đúng rồi, giờ tôi phải đi làm, tôi đi trước nhé".
Nhìn nụ cười có phần xa cách của cô, Trần Cảnh Hạo cảm thấy vô cùng bực bội. Lại là thái độ này. Hơn một tháng qua, xa cách, lạnh nhạt chính là thái độ mà cô dùng khi giao tiếp với anh. Nhìn nụ cười nhợt nhạt của cô, anh có một loại xúc động muốn xé nát cái mặt nạ tươi cười gượng ép đó. Cô như vậy khiến anh không tài nào hiểu nổi trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, rất khó nắm bắt.
" Trịnh Thái Thu, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, sao giờ còn gọi là bác sĩ Trần hả? Nói em như trước kêu tôi là Hạo, việc này khó lắm sao hả?"
Thấy Thu đã xoay người rời khỏi, Trần Cảnh Hạo vội giữ tay cô lại, nghiến răng nghiến lợi nhả ra vài từ, giọng nói mang theo sự bất mãn rất lớn của anh. Cô gái chết tiệt này dám bỏ ngoài tai lời của anh hết lần này tới lần khác.
" Tôi với anh không tính là thân thiết cho nên, tôi vẫn sẽ gọi anh là bác sĩ Trần. Còn nữa, mong anh đừng gọi tôi là tiểu Thu nữa. Chúng ta cũng không thân đến mức đó".
Cô thu lại nụ cười trên môi, lạnh lùng đáp trả. Đồng thời, cánh tay cũng vung lên nhằm thoát khỏi ma chảo của anh. Nói xong, không đợi đến câu nói tiếp theo của Trần Cảnh Hạo, cô trực tiếp xoay người, định đi tới trạm xe buýt để tới công ty. Dù gì thì cô cũng chỉ làm một nhân viên bình thường, lái siêu xe đi làm cũng không thích hợp lắm, còn có cảm giác giống như muốn khoe của vậy. Hơn nữa, giá xăng hiện giờ cũng không rẻ nha, cô cũng lười lái xe nữa.
Cô còn tốt bụng mà lo lắng môi trường sẽ bị ô nhiễm hơn khi trên đường nhiều thêm một chiếc ô tô a~ Hồi cô học lớp 9, trong sách Tiếng Anh có viết là sử dụng phương tiện giao thông công cộng cũng có thể bảo vệ môi trường đó. Cô đây là một công dân lương thiện, còn có ý thức bảo vệ môi trường rất cao, đi xe buýt cũng tiện lợi nhiều lắm. Bởi vậy, cô liền hàng ngày bắt xe buýt mà đi làm thôi.
Người có ý định rời đi là cô nhưng cô có đi được hay không là do Trần Cảnh Hạo quyết định. Anh khỏe hơn cô, giữ cô lại hoàn toàn là một việc nằm trong khả năng của anh.
" Em dám bỏ đi?"
Trần Cảnh Hạo trừng mắt nhìn cô nàng cứng đầu đang bị anh giữ lại. Còn dám chọc giận anh? Có cá tính!
Nếu Thu biết được cách cô phản kháng Trần Cảnh Hạo trong mắt anh là hành động thể hiện cá tính, chắc cô sẽ tức chết. Thần kinh của tên này chắc chắn có vấn đề rồi.
" Tôi sắp chậm chuyến xe rồi, anh bỏ tay ra".
Thu kiên nhẫn nói rõ từng từ. Nếu không phải sợ muộn giờ lên xe, chắc chắn cô sẽ bắt chấp tất cả mà lao vào " chiến" với tên hồ ly da mặt siêu dày này!
" Muộn cũng không sao, tôi đưa em đi".
Cảnh Hạo rất biết nắm giữ cơ hội, nghe cô nói vậy liền cười tươi rói mà đáp lại, bộ dạng này trong mắt cô chính là cực kì đáng ăn đòn! TMD! Tên này còn biết xấu hổ là gì sao!?
Thu rất tự hào mà thành thực thừa nhận cô là một công dân tốt và cực kì văn minh, rất hiếm khi phải văng tục chửi bậy nhưng mà với " mặt mo" Trần Cảnh Hạo, cô đây hết chịu nổi rồi. Nhìn bản mặt của tên đàn ông siêu đáng ghét trước mặt mình, Thu lại không nhịn được mà chửi thầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!