Sau khi chào Tổng giám đốc xong, tất cả nhân viên lại trở về làm việc như bình thường. Thu cũng vậy. 5 giờ chiều là lúc cô tan làm. Đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà vì giờ trường cô cũng đã bước vào kì nghỉ hè, trưởng phòng lại bảo cô ở lại.
" Chị có chuyện gì muốn nói với em ạ?"
- Cô cười hỏi. Dù gì người ta cũng đã ba mươi, cô gọi một tiếng chị cũng không có gì lạ. Ở thế giới trước cô cũng mới hai mươi chín tuổi.
" Chút nữa Tổng giám đốc có dự án cần bàn với một công ty ở nước V và có thể sẽ tiến tới kí hợp đồng, em đi làm phiên dịch viên được không? Vì là làm ngoài giờ nên công ty sẽ cộng thêm tiền lương cho em, nếu kí hợp đồng thành công, tiền thưởng cuối năm của em cũng sẽ được cộng thêm. Thế nào?"
Cô nghe điều kiện như vậy cũng thầm vỗ tay hoan hô trong lòng, ai lại đi chê tiền chứ. Vả lại, giờ cô về nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng đi làm phiên dịch viên một lúc. Cũng không có gì bất lợi cả, nhận thôi!
" Được ạ."
- Cô vui vẻ đồng ý.
" Vậy để chị thông báo với Tổng giám đốc, em xuống dưới đợi đi."
Cô gật đầu sau đó cúi người chào xong thì đi luôn ra thang máy, đi thẳng xuống dưới. Lúc này tâm trạng cô vô cùng vui vẻ. Hắc… Cô cảm thấy bản thân cũng giỏi ghê nha! Mới đến công ty làm được một tháng mà đã được trưởng phòng tin tưởng giao cho trọng trách như vậy, cô cũng rất tự hào a~ Hơn nữa, được người khác thừa nhận và tin tưởng vào năng lực của mình cũng là một niềm hạnh phúc lớn, cảm xúc thực sự rất khó tả. Có lẽ, phải trải qua thì người ta mới cảm nhận được triệt để cảm giác đó.
Bước ra khỏi thang máy, cô đi tới cửa công ty thì đã thấy chiếc Limousine của Tổng Giám đốc đậu ở trước cửa. Khụ! Hình như cô làm người ta phải chờ rồi.
" Cô là nhân viên được phân công làm phiên dịch viên lần này?"
- Một người đàn ông đi tới trước mặt cô, không giới thiệu một tiếng nào mà trực tiếp đặt câu hỏi.
" Vâng."
" Vậy cô lên xe đi, sắp tới giờ hẹn rồi."
- Người đàn ông kia vẫn giữ nguyên giọng điệu nhàn nhạt mà nhắc nhở cô. Đồng thời, anh ta cũng đưa tay mở cửa sau của xe.
Cô thấy vậy liền hiểu ý, gật đầu nói một tiếng " Cảm ơn" xong liền nhanh nhẹn cúi người ngồi vào. Vừa nhìn thấy quang cảnh bên trong xe, cô liền bị dọa sợ.
Ặc… Không cần phải phô trương như vậy chứ!?
Nhìn cách bài trí sang trọng nhưng lại ấm áp bên trong xe, cô không khỏi ngây người. Nó giống như một căn phòng thu nhỏ vậy. Không gian trong xe có thể nói là khá rộng rãi, thoáng đãng. Bên phải xe có đặt cố định bốn chiếc ghế đệm mềm mãi xếp liền nhau. Đối diện với hàng ghế là một chiếc giá để đầy rược vang và những chiếc ly thủy tinh cao cấp treo chắc chắn bên trên. Nhìn những cái tên trên nhãn dán của chai rưỡu, cô đọc thầm. Brandy, Champagne, Blended Wine,… Chậc.
Tuy cô không có hiểu rõ về rược nhưng mà vẫn được nghe đến những loại rượu này. Khẽ tặc lưỡi, cô thầm cảm thán. Toàn rượu đồ cao cấp, đúng là người giàu.
Đang đánh giá bên trong xe, cô căn bản không nhìn đến người đàn ông mà cô gọi là Tổng giám đốc đang nhìn chằm chằm vào mặt cô với vẻ mặt kinh ngạc. Khuôn mặt thánh khiết này, đôi mắt tím long lanh, mái tóc màu hạt dẻ, hàng lông mi dài cong vút,… Những điểm này, sao giống với người kia đến vậy?
Xe vẫn chạy về phía trước. Đối lập với không khí ồn ào bên ngoài, trong xe lại yên tĩnh đến quỷ dị. Phía trước, tài xế vẫn chăm chú lái xe, người đàn ông vừa mở cửa xe cho cô, hay chính là trợ lí Tổng giám đốc, vẫn chú tâm giải quyết công việc mà không nhận ra sự khác thường phía sau. Khi cô hồi thần thì vị Tổng giám đốc kia cũng đã lấy lại được bình tĩnh.
Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của người trước mặt, cô ngượng ngùng.
" Xin lỗi, Tổng giám đốc. Tôi…"
- Cô lí nhí xin lỗi, không biết phải giải thích như thế nào cho phải. Người kia dường như cũng hiểu được sự lung túng của cô, rất hiền từ mà buông ra một câu " Không sao" khiến tảng đá đè trong lòng cô cũng được gỡ xuống.
Aizzzzz… Cô đúng là quá thất sách mà. Mới lần đầu tiên tiếp xúc với cấp trên đã đơ thành như vậy, ấn tượng của người ta về cô chắc chắn không tốt rồi. Ôi cuộc đời!
Tuy trong lòng đang buồn chán, rầu rĩ kêu gào đến vạn lần nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, đạm mạc. Bỗng nhiên, cô cảm thấy không khí thoáng đãng ban đầu đã bay đi đâu mất mà thay vào đó là sự gò bó đến khó chịu, khiến cô thở cũng không dám thở mạnh. Cô sợ sẽ làm phiền đến người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở bên cạnh. Bây giờ cô mới biết, thì ra làm sếp cũng không dễ a~ Nhất là làm người đứng đầu một công ty lớn như vậy.
Muốn chứng minh điều đó, nhìn vào vị Tổng giám đốc này thì biết. Cô có thể nhận thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt ông. Những nếp nhăn nơi khóe mắt của ông, dù rất mờ vì có lẽ giữ da tốt, cũng đủ để cô thấy được sự vất vả của ông. Ở cái tuổi của ông, có người đã được làm ông của mấy đứa cháu và được an hưởng tuổi già rồi. Vậy mà người này dường như làm việc không ngừng nghỉ. Vừa đi công tác về ông đã đến công ty làm việc sau đó còn phải đi gặp đối tác để bàn việc, chắc chắn ông ấy rất mệt.
Trong khi cô suy nghĩ, xe cũng đã đi tới nhà hàng AF. Đây là một nhà hàng năm sao rất có tiếng ở thành phố A. Với dàn đầu bếp hàng đầu trong nước thậm chí là những đầu bếp nổi tiếng quốc tế, từng món ăn của nhà hàng đều được được bày biện vô cùng đẹp mắt và cũng không kém phần mĩ vị. Độ mặn, nhạt, ngọt, chua, cay đều được điều chỉnh đến mức gần như hoàn hảo. Chất lượng của những nguyên liệu, gia vị nấu ăn đều được giám sát vô cùng nghiêm ngặt.
Đội ngũ nhân viên được tuyển chọn và quản lí sát sao nên thái độ với khách hàng có thể nói là vô cùng hợp lễ nghĩa, cũng rất làm vừa lòng khách hàng. Những điều này cũng đồng nghĩa với việc giá cả của một bữa ăn ở nơi này vô cùng cao. Chỉ một bữa ăn ba món đơn giản nhất ở đây cũng đã ngốn hết tiền triệu!
Đây chính là cắt cổ người ta mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!