Cảm thấy anh đang
quan tâm đến mình, cô liền tủi thân, khịt khịt mũi: "Hỏi thừa, tất nhiên là đau rồi. Anh không biết lúc ở bệnh viện đau như thế nào đâu." Nói
xong liền đỏ mắt nhìn anh quát.
Lúc này đèn xanh liền sáng lên,
anh khởi động xe rồi lái đi, khóe miệng hơi cong lên: "Đoạn Cao Thụy nói em lúc bác sĩ xử lý vết thương có nói câu nào đâu, còn nói em rất mạnh
mẽ, à mà xem ra hôm nay em vẫn không muốn gặp anh?."
"Trước
mặt anh mà khóc không phải đã rất buồn cười sao, còn muốn em ở trước mặt người khác kêu trời kêu đất thì không phải là rất mất mặt sao, em không muốn, về chuyện em không muốn gặp anh là vì em không muốn anh thấy bộ
dạnh nhếch nhác , xấu xí của em thôi." Câu cuối giọng nói của cô nghe
rất có vẻ rất uất ức.
Nghe cô trả lời như vậy trái tim anh mềm
nhũn : "Vậy bây giờ em không sợ mất mặt nữa sao?" anh khẽ cười, chuyển
động tay lái, giọng nói rất dịu dàng.
"Em mất mặt không ít lần trước mặt anh rồi, còn có ai bảo anh đến đón em hả?."
Lúc băng bó vết thương cô nhịn đau, cô cảm thấy có thể nhịn được, không để
cho mình rơi nước mắt, nhưng cô cũng rất để ý việc anh thấy cô trong bộ
dạng xấu xí như thế này. Cô hy vọng anh chỉ nhìn thấy mặt tốt nhất của
cô thôi, con gái trước mặt người con trai mình thích rất chú trọng vào
vẻ đẹp bên ngoài.
Xe đến cổng công ty thì dừng lại, cô cố gắng
chống gậy đi vào cửa, thấy cô mới đi được mấy bước mà đã trông rất mệt
mỏi, anh khẽ thở dài xem ra chống gậy đi làm cũng không phải là lựa chọn tốt, thấy cô dừng lại đứng nghỉ thì anh biết chắc cô chắc đã mệt rồi,
liền đi nhanh đến cầm lấy cây gậy trong tay cô, chuẩn bị ôm cô vào thang máy.
Thấy tay anh đang ôm ngang eo mình, cô khó hiểu nhìn anh
rồi đột nhiên hiểu ra, cô liền đẩy tay anh ra, trợn mắt che ngực ấp úng
nói: "Anh đỡ em đến thang máy đi được không? Mặc dù em thích anh bế
nhưng bây giờ thì không được hay cho lắm!". Được anh bế cô rất thích
nhưng dù sao bây giờ đang ở dưới cửa công ty cô.
Anh nghiêm mặt nhìn cô, ánh mắt tối lại, không trả lời, chỉ cầm gậy giúp cô rồi dìu cô vào thang máy.
"Được rồi, buổi chiều anh không cần đến đâu, anh cứ làm việc của anh đi." Cô cúi đầu nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!