Trần Cẩn bị anh nói cho choáng váng không dám nói tiếp, chỉ bĩu môi yên lặng ngồi trên xe.
Về đến nhà, anh xuống bếp nấu thức anh còn cô thì đi cắm cơm, rồi thức
thời yên lặng ngồi trên sofa, thấy anh bưng thức ăn ra ngoài cô liền
chạy ù vào bếp bưng cơm ra, chuyện này hai người tự ngầm hiểu lấy, khi
nào cũng vậy, không cần nói cũng có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương. Lúc trước ăn cơm thỉnh thoảng anh vẫn đưa mắt nhìn cô một chút rồi tiếp tục ăn cơm nhưng bây giờ anh chỉ cúi đầu ăn cơm, nhìn vào bát cơm xem
cô như là người vô hình vậy.
Anh không nói chuyện, đương nhiên cô cũng yên lặng ăn cơm.
Trần Cẩn thấy anh từ lúc về đến giờ vẫn cứ im lặng, âm trầm nên tâm
trạng rất buồn bã, mất mát. Từ trước đến giờ thì đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh mà cô cảm thấy khó chịu nhất, bản thân cô cũng
không hề chuẩn bị tâm lý, sau khi ăn xong thì anh dọn dẹp rồi đi rửa bát chén, còn cô ngồi ngẩn ngơ nhìn anh chằm chằm, anh làm tất cả mọi việc
xong xuôi mà cô chỉ ngồi trên ghế không giúp được chút gì, suy đi nghĩ
lại một lúc rồi mới chạy lên tầng đi tắm.
Ở phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ mới xong, cô vào phòng ngủ thấy anh
vẫn chưa về phòng, hai tay đang đặt sau đầu tựa vào sofa xem ti vi, cô
bước đến bên cạnh anh cầm khăn lông lau tóc, đứng bên cạnh nhìn chăm chú anh một lúc, khi đó anh mới phản ứng lại nghiêng đầu nhìn cô, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Anh hỏi vậy làm mặt cô xị xuống nhưng vẫn hỏi anh: "Sao anh còn chưa đi ngủ?"
"Em đi lên trước đi." Ánh mắt anh lại chăm chú nhìn vào ti vi mà không
hề liếc nhìn cô một chút nào nữa, giọng nói lại cực kỳ lạnh nhạt, hờ
hững. Trần Cẩn khẽ gật đầu, tâm trạng lúc nãy thê thảm không tả nổi, cô
cực ghét loại thái độ này của anh.
Lạnh lùng cười nhìn anh rồi chạy lên tầng thay quần áo, kéo valy ở góc
tủ ra, xếp lại quần áo trong valy, kéo tủ ra lấy hết quần áo của cô nhét vào trong valy. Hôm nay anh đối xử hờ hững, lạnh nhạt với cô như vậy,
cô khó mà bình tình được, không nổi khùng lên mới lạ. Trần Cẩn ném quần
áo lên giường, kìm chế phẫn uất( phẫn nộ+ uất ức) trong lòng xếp từng
cái từng cái cất vào valy.
Nhung Hâm Lỗi đang đi lên tầng nghe trong phòng ngủ có tiếng động lớn,
anh vốn định đi tắm nước lạnh rồi về phòng bình tĩnh nói chuyện với cô,
không ngờ vừa vào phòng lại thấy cô đang mở tủ quần áo thu dọn đồ đạc
cất vào valy.
Tức giận bùng nổ, hai mắt anh đỏ rực chạy nhanh đến thô bạo cướp quần áo trong tay cô nhét trở lại tủ, Trần Cẩn thấy quần áo trong tay mình bị
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!