Trần Cẩn bị anh quát to như vậy nên sững sờ tại chỗ tròn mắt không tin nhìn
anh chằm chằm, cố gắng thoát ra khỏi sự kiếm chế của anh, lại cúi đầu
nhìn thứ rơi toán loạn trên mặt đất trong lòng liền hoảng hốt xoay người rời đi.
Anh nhanh chóng nhặt những thứ rơi trên mặt đất rồi
nhanh chóng đuổi theo cô, cầm lấy tay cô kéo cô vào trong ngực rồi ôm
chặt cô.
"Em rốt cuộc muốn như thế nào?" anh nhíu mày nhìn cô hỏi.
Trần Cẩn cúi đầu nhìn cành tay ôm chặt eo cô, dùng sức đấm anh mấy cái, vẻ
mặt hoảng hốt: "Em thì có thể muốn như thế nào chứ? Nhung Hâm Lỗi nh
buông tay ra, nhiều người đang nhìn kìa." Trần Cẩn dậm chân nói.
Lời cô vừa nói xong thì sắc mặt anh liền đen lại, ôm chặt cô hơn, cúi đầu
nhìn cô hùng hồn nói: "Anh mới không quản nhiều chuyện như vậy! Nhung
Hâm Lỗi anh theo đuổi người phụ nữ của mình bọn họ quản sao."
Thấy cô tức giận, mím chặt môi khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên nhìn anh chằm
chằm, Nhung Hâm Lỗi liền quyết định: "Em lên xe cho anh." Không giải
thích mà cứ như vậy ôm cô lên xe, rồi nhanh tay khoá cửa xe lại, nhìn cô nhếch môi cười, trong ánh mắt rất tự tin nhìn Trần Cẩn như có ý nói:
"Xem em chạy như thế nào?"
Thấy cửa xe bị anh khóa lại, Trần Cẩn
nản lòng nhìn anh gật gật đầu, trong xe đột nhiên lại rất yên tĩnh, cô
nghiêng đầu vẻ mặt cô đơn nhìn anh nói: "Nhung Hâm Lỗi, anh nên nghĩ lại trong tim anh có em tồn tại hay không, em không giống như những người
khác, có thể luôn ở cạnh một người đàn ông để chờ người ta từ từ quên đi bạn gái cũ, em không làm được chuyện đó, Trần Cẩn em không rộng lượng
được như vậy, nếu như anh không thể quên được thì chúng ta chia tay đi." Cô quyết định đánh cuộc một lần, cô tưởng thời gian ba năm để anh có
thể quên đi Phó Lâm, nhưng hôm nay nhìn thấy chuyện như vậy, cô mới nhận ra tất cả chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Nói xong liền nhắm mắt lại chờ anh trả lời.
Anh nghe cô nói xong thì hơi ngẩn người, sau đó hạ thấp giọng nói: "Tiểu Cẩn, anh đối với em như thế nào, em không cảm
nhận được sao?" anh cực kỳ sốc khi cô nói những lời như vậy, ánh mắt anh trở nên sâu không thấy đáy.
Thấy cô vẫn cúi đầu không trả lời,
anh cũng không hề nói chuyện nữa, anh đột nhiên phát hiện cô cũng không
hề hiểu chuyện giống như mình suy nghĩ, từ trước đến nay anh luôn trong
trạng thái bị động, cho nên cô mới không hề tin tưởng anh như vậy, anh
suy nghĩ một lúc rồi mở cửa xe ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!