Cô vừa đến phòng
phòng ăn thì có phục vụ liền dẫn cô đến một phòng kín, đẩy cửa ra ngẩng
đầu nhìn người trong phòng, người đó thấy cô thì sững sỡ, ánh mắt hốt
hoảng che đã che giấu nhưng vẫn lúc này lại hiện lên rõ ràng, hai người
nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Chu Di lên tiếng trước: "Tiểu Cẩn, mau
ngồi xuống đi." Muốn đứng dậy tiến đến phía cô nhưng lại bị ngăn lại:
"Không cần đâu, bà đi ngồi là được rồi."
Sắc mặt của Chu Di liền
ảm đạm lại nhìn cô, một lúc sau mới có phản ứng lại, đưa thực đơn cho cô rồi tươi cười nói: "Tiểu Cẩn, con gọi thức ăn đi, gọi cái gì con thích
ấy."
"Không cần đâu, bà gọi đi, bà ăn cái gì tôi ăn cái đó thôi." Trần Cẩn hé miệng cười, đem thực đơn trả lại cho bà.
Vẻ mặt bà chợt tái lại, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một chút rồi cười khổ rồi thực đơn : "Ta nhớ lúc nhỏ con rất thích ăn hải sản." Bà vừa nói
vừa nhìn thực đơn, đánh vào những món nghĩ là cô sẽ thích ăn rồi mới gọi phục vụ vào phòng.
"Tiểu Cẩn những năm qua, con sống tốt
chứ?" Chu Di hỏi con gái, đứa con gái mà bà ngày nhớ đem mong đang ở
ngay cạnh bà, bà có rất rất nhiều lời muốn nói với con nhưng không biết
lấy tư cách gì mở miệng hỏi, hôm nay bà chỉ có thể lấy thân phận của một người xa lạ để trò chuyện với cô.
"Rất tốt, cảm ơn bà đã quan
tâm." Trần Cẩn cúi đầu cười khổ rồi lại giả vờ hưng phấn nói: "Anh ấy
bây giờ như thế nào rồi?" cô hít sâu một hơi nhìn lại ánh mắt của Chu Di hỏi.
"Dự Lâm sao, nó sống rất tốt, mấy năm trước ra nước ngoài, bây giờ cũng đang sống ở nước ngoài."
"Vậy thì tốt." Trần Cẩn hạ thấp giọng gật đầu một cái, sau đó nói tiếp: "Bà còn có muốn nói chuyện gì nữa không?"
"Tiểu Cẩn........." Chu Di ấp úng muốn nói tiếp nhưng lại bị Trần Cẩn
ngắt ngang: "Thật ra tôi vẫn muốn hỏi bà, vì sao bà lại bỏ tôi lại chỉ
mang anh trai đi. Có phải là do tôi là con gái không?" cô khẽ cười, đúng lúc cửa phòng mở ra, phục vụ mở cửa đưa thức ăn lên.
Sau đó cửa phòng được đóng lại.
" Thật xin lỗi con." Chu Di mặt đầy nước mắt nói.
"Đừng tìm tôi nói xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi cho rõ lí do để thuyết phục bản thân tôi thôi, chú nói với tôi, mẹ tôi xảy ra tai nạn giao thông,
anh trai bỏ nhà đi, nhưng tôi thật không thể tưởng tưởng được sự thật
lại phũ phàng như thế này. Trên thực tế, bà cũng không cần sự tha thứ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!