"Cô vừa mới nói
gì? Cô muốn gặp Tiểu Cẩn! Tôi trả lời cô bây giờ luôn, không có chuyện
đó đâu." Trần Hồng Phong từ trên ghế sa lon đứng dậy nhìn người phụ nữ
đối diện quát lớn. Sắc mặt của ông trong nháy mắt đỏ lên, Hứa Văn vội
vàng kéo tay ông, ý bảo ông đừng quá kích động, rồi khuyên nhủ: "Hồng
Phong, có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện, anh đừng kích động như
vậy."
Người phụ nữ ngồi đối diện khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu
nhìn Trần Hồng Phong với ánh mắt ai oán: "Chú Trần, không cầu xin chú nể mặt anh chú, là một người mẹ tôi xin chú cho tôi gặp Tiểu Cẩn một lần,
cho tôi nói với con bé mấy câu... tôi chỉ muốn thấy con bé lớn lên như
thế nào thôi." Người phụ nữ đang cậu xin đó là Chu Di mẹ của Trần Cẩn.
"Cô còn dám nhắc đến anh trai tôi, tôi cho cô biết! Chu Di, bây giờ
Tiểu Cẩn đã là con gái tôi rồi, con bé sống với chúng tôi rất tốt, tôi
cực khổ nuôi con bé lớn lên lẽ nào lại để cho cô đưa đi." Nói đến đây
Trần Hồng Phong kích động vươn tay ra chỉ Chu Di rồi lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, rồi lại cắn răng nghiến lợi nói tiếp: "Cô đừng trở về
làm khổ Tiểu Cẩn, tôi nói cho cô biết, không có chuyện đó đâu, chuyện
này không thương lượng gì hết! Ngày xưa cô không nói tiếng nào đưa Dự
Lâm đi thì thôi, chuyện đó cũng lâu rồi, bây giờ mới chú ý đến Tiểu Cẩn
sao, cô đi đi."
Hứa Văn ở một bên liên tục thay Trần Hồng Phong
vuốt ngực cho dễ thở, ánh mắt Chu Di hơi nhắm lại, bà biết hôm nay đến
đây chắc chắn sẽ bị Trần Hồng Phong trách mắng, chỉ là không ngờ Trần
Hông Phong lại nói giọng này, giọng nói cứng rắn không thể thương lượng.
Bây giờ trong phòng khách yên tĩnh mấy giây, Trần Hoan mới từ phòng ngủ đi
ra, cảm thấy phòng khách vẫn tràn ngập thuốc súng liền thức thời trở về
phòng.
"Nói như vậy là chú nhất quyết không cho tôi gặp Tiểu
Cẩn sao?" Chu Di cười khổ một tiếng rồi nhìn lại ánh mắt sắc bén của
Trần Hồng Phong.
Lúc này Trần Cẩn đang đứng trong thang máy với
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!