Chương 15: (Vô Đề)

Nhung Hâm Lỗi cảm

thấy khi anh nói ra những lời này đã có dụng ý rất rõ ràng, bởi vì trong lòng không biết từ khi nào luôn để ý đến suy nghĩ của Trần Cẩn, anh rất khi đi giải thích với người khác nhưng hôm nay phá lệ giải thích cho

Trần Cẩn.

Cô nghe anh nói xong thì trên môi luôn tươi cười, ánh

mắt sáng rực, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, còn được voi đòi tiên đòi

hỏi: "Vậy sau này tốt nhất là anh giữ khoảng cách với cô ta đi, đừng

trước mặt em vui vẻ trò chuyện như vậy nữa, mà anh không thích cô ta sao vẫn hay trò chuyện nhiều như vậy, cô ta thích anh mà người ngoài ai

cũng nhận ra cả, dù sao anh làm như vậy khiến em rất khó chịu."

Anh chăm chú nhìn cô hơi nhíu mày chứ không nói gì cả, ai biết cô còn to

gan kéo tay anh nũng nịu nói: "Như thế nha, anh không nói gì coi như là

đồng ý rồi." nói xong vui vẻ xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh lắc đầu nói với theo: "Anh thân thiết với Thích chủ nhiệm

khi nào vậy hả?". Trong trí nhớ của anh thì anh chỉ cùng Thích Vân Hâm

ăn cơm mấy lần mà giờ lại bị Trần Cẩn nói thành như thế này, không ngờ

nha đầu này lại còn để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như thế nữa.

"Trong lòng anh biết rõ nhất mà." Cô đặt tay ra sau lưng, ngẩng đầu tức giận

nói, thấy sắc mặt anh đang rất khó chịu, tâm tình cô liền tốt hơn hẳn,

nhìn anh vẫy tay chào rồi vội vàng bỏ chạy.

Anh nhìn theo bóng dáng cô cho khi bóng dáng đó mất hút, miệng khẽ nở nụ cười , xoay người về phòng làm việc.

Cửa còn chưa kịp đóng thì có tiếng nói vang lên sau lưng anh, "Cô gái nhỏ

về rồi hả?". Lục Ngạn Văn lập tức đi lên trước mặt Nhung Hâm Lỗi đập vai anh cợt nhã nói, thấy sắc mặt Nhung Hâm Lỗi hơi lúng túng, nhanh nhẹn

tránh ra, hắn lần này không thể bỏ qua cho Nhung Hâm Lỗi dễ dàng được:

"Tôi nói này, Hâm Lỗi, trong lòng cậu tám phần là đang vui mừng lắm phải không, Hâm Lỗi tôi cảm thấy là dù cậu có trốn thế nào cũng không thoát

đâu. Bé con nhà người ta theo đuổi cậu rất nhiệt tình với lại cô bé đó

cũng có ý với cậu một hai năm rồi mà." Lúc này hắn tiếp tục cố ý đến gần anh cười nói.

Trì Gia Hựu đúng lúc đến phòng làm việc, sau khi chào hai người bọn họ xong mới phát hiện ở đây có chút khác lạ.

Nhung Hâm Lỗi đi vòng qua bàn ngồi xuống ở chỗ khác, không để ý đến Lục Ngạn

Văn, bởi vì quả thật anh nghe Lục Ngạn Văn nói quả thật không sai, không biết phản bác như thế nào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Lục Ngạn Văn

không hổ là chính trị viên ngay cả nói chuyện cũng làm cho người ta thể

nói lại được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!