Chương 30: (Vô Đề)

Edit: Sa

Diệp Chi Châu tái mặt, khí thế ban nãy bay biến sạch sẽ, cơn giận cũng giảm xuống còn một nửa.

Anh định giải thích nhưng Bạch Thu Nhiên không cho anh cơ hội nói chuyện.

Cô tới đây để chia tay trong êm đẹp, tốt nhất là lấy được sự thương tiếc và áy náy của bạn trai tổng tài, như vậy nếu sau này bà Diệp còn không chịu tha cho cô thì ít nhất cô còn có cọng rơm cứu mạng.

Do đó, cô nhắc đến chuyện này không phải để chỉ trích anh.

Bạch Thu Nhiên chuyển hướng, tỏ ra cực kỳ tốt bụng: "Em biết anh cũng khó xử lắm.

Suy cho cùng, bác Diệp làm vậy chỉ vì muốn tốt cho anh thôi, bác ấy là mẹ anh, cha mẹ nào mà không toàn tâm toàn ý suy tính cho con cái.

Tuy em khó chịu nhưng cũng biết không thể trách bác Diệp, chỉ tại em không tốt, tại em không đủ giỏi giang nên mới khiến bác ấy không tin tưởng rằng chúng ta sẽ có tương lai…"

Bạch Thu Nhiên diễn rất nhập tâm, thậm chí để khiến bạn trai tổng tài áy náy, cô còn lần đầu gọi bà Diệp là "bác Diệp".

Cô nghĩ mình đã nói đến nước này thì lỡ sau này bà Diệp tấn công cô, hẳn sếp Diệp sẽ kéo cô né tránh nhỉ?

Đáng tiếc Bạch Thu Nhiên diễn nhập tâm quá nên không phát hiện kể từ lúc nghe cô gọi "bác Diệp", Diệp Chi Châu vốn đang rất nghiêm túc lắng nghe thì thoáng chốc giãn cơ mặt.

Anh tựa như thông suốt điều gì, thản nhiên ngồi xuống, vắt tréo chân, ra dáng xem cô diễn.

Bạch Thu Nhiên đang chia tay thì phát hiện bạn trai đổi tư thế hóng hớt: …

Cô nhíu mày, không tài nào hiểu nổi phản ứng của bạn trai tổng tài, lòng hơi giận dỗi.

Tức ghê á, cô chân thành biểu diễn thế này, bạn trai không níu kéo thì thôi đi, ấy vậy mà còn ra vẻ không liên quan tới mình.

Giờ mà không chia tay thì chẳng lẽ để dành sang năm?

À đúng rồi, cô đang chia tay, tình huống hiện tại có lợi cho họ chia tay.

Đừng tức đừng tức.

Bạch Thu Nhiên cố gắng thuyết phục bản thân, sau đó ngẩng đầu nhìn chàng trai trẻ tuổi tuấn tú ngồi ở bàn giám đốc, diễn tiếp: "Mấy hôm nay em suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng thấy điều mà bác Diệp lo lắng không phải vô lý.

Chúng ta vốn là những người không cùng thế giới, em có cố gắng cách mấy cũng không thể dung nhập vào thế giới của anh.

Nếu đã vậy, việc gì em phải ích kỷ bám riết lấy anh chứ."

Bạch Thu Nhiên ngấn lệ: "Vậy nên em quyết định trả tự do cho anh…"

Nói đến đây, nước mắt đảo quanh hốc mắt cũng rơi xuống.

Bạch Thu Nhiên nhập vai quá đà, càng nghĩ càng thấy mình thật ngu ngốc, bạn trai giàu vậy mà không tìm cách giữ chặt, cứ đòi trả tự do cho anh.

Cô là đóa hoa bé nhỏ thuần khiết thánh mẫu tới nhường nào vậy.

Diệp Chi Châu dường như cũng cảm động trước sự cao cả của cô, lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, hỏi: "Em nói muốn trả tự do cho anh?"

Bạch Thu Nhiên lau nước mắt, trong yếu đuối vẫn không mất sự kiên cường: "Chỉ cần anh sống hạnh phúc, em có thể làm bất cứ chuyện gì."

Diệp Chi Châu: …

Anh mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, tiếp tục giữ vẻ mặt bí hiểm lẳng lặng nhìn Bạch Thu Nhiên.

Bạch Thu Nhiên cũng tròn xoe mắt nhìn anh chằm chằm, đầu đầy dấu chấm hỏi: Phản ứng gì thế kia? Bạn trai tổng tài đồng ý hay phản đối?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!