Edit: Lynn
Sống trong một xã hội pháp trị suốt hai kiếp, lần đầu tiên Bạch Thu Nhiên cảm nhận mạng sống của mình đang bị đe dọa.
Trong thoáng chốc cô bủn rủn tay chân, đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không có nổi chút tâm lý chống cự nào.
Làm sao chống cự nổi đây? Cho dù bà ta không phải phu nhân quyền cao chức trọng mà chỉ là người bình thường thì nếu bà ta hận cô, chỉ muốn giết chết cô, vậy có lẽ bà cũng không ngại chết cùng cô nếu cần thiết.
Nhưng cô đang sống rất tốt, cuộc sống vô cùng tươi đẹp, thế giới tràn ngập tình yêu, mắc gì phải chết chung với bà ta?
Ông cha ta có câu điếc không sợ súng, một khi bà Diệp phát điên, bà ấy có thể làm bất cứ điều gì.
Bạch Thu Nhiên tin rằng dù là đánh giáp lá cà hay đánh vu hồi thì cũng chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
Trong tình huống này cứ bỏ chạy là xong, trên đời này đâu phải chỉ có mỗi bạn trai tổng tài là đàn ông độc thân, không đáng để liều mạng vì mối tình này.
Thời gian qua Bạch Thu Nhiên luôn do dự và liên tục trấn an bản thân, còn bây giờ thì cô đã hạ quyết tâm.
Cuộc trò chuyện với bà Diệp còn chưa kết thúc, cô đã đưa ra quyết định: Tạm biệt bạn trai tổng tài thân yêu, mẹ anh không đồng ý cho chúng mình bên nhau QAQ.
Người trưởng thành đều biết kiên trì là rất khó nhưng từ bỏ lại rất dễ dàng.
Bạch Thu Nhiên đã quyết tâm không cố gắng nữa nên khi nhìn ánh mắt hung ác của bà Diệp dường như có thể cắt mình ra thành từng mảnh, cô không còn thấy đáng sợ nữa, tương lai cũng không tăm tối như mình tưởng.
Bạch Thu Nhiên đã có kế hoạch tự cứu lấy bản thân, tóm gọn trong: không đấu lại được thì bỏ chạy.
Muốn hành hạ nhân vật phụ thì cũng phải tuân theo quy tắc cơ bản, chỉ cần cô chạy đủ nhanh thì vả mặt sẽ không đuổi theo kịp.
Nếu đã như vậy, cô không cần ngồi đây đọ sức với bà Diệp nữa.
Bạch Thu Nhiên xem đồng hồ, ngại ngùng nói: "Xin lỗi bà Diệp, tôi còn phải làm việc…"
Tống Bảo Như tạm gác lại suy nghĩ, kiêu ngạo nhìn thoáng qua cô: "Định khi nào nghỉ việc?"
Bà hoàn toàn không nghĩ đến khả năng bị Bạch Thu Nhiên từ chối.
Hiện tại không có Chi Châu và những người khác nói đỡ cho ả ta, bà lại còn đang cầm củ cà rốt "gả vào nhà họ Diệp" để nhử ả, người đầy dã tâm như Bạch Thu Nhiên chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của bà.
Vì thế bà mới hỏi ả khi nào nghỉ việc chứ không hỏi có muốn nghỉ việc hay không.
Đúng là Bạch Thu Nhiên đã quyết định nghỉ việc, không chỉ nghỉ việc mà cô còn định bỏ xứ ra đi.
Bởi vì dựa theo việc bà Diệp hận cô thấu xương, kể cả khi cô đã thức thời chia tay với bạn trai tổng tài, không dây dưa gì nữa thì có lẽ bà Diệp vẫn muốn tiếp tục cho cô "ăn hành".
Có điều dù bà Diệp có quyền có thế đến đâu thì bà cũng không thể vênh váo đến mức khiến cô không thể sống không yên ổn trong nước.
Đất nước rộng lớn, chỉ cần cô trốn đủ xa, bà Diệp sẽ không tốn công để chơi trò trốn tìm với cô.
Tuy nhiên, nếu bà Diệp biết trước kế hoạch của cô, liệu bà ấy có điều chỉnh chiến không? Bạch Thu Nhiên không dám đánh giá thấp quyết tâm hại chết cô của bà Diệp, bèn cố ý ra vẻ ngập ngừng nói: "Chuyện này… tôi còn phải suy nghĩ, mà theo quy định của công ty, muốn nghỉ việc phải nộp đơn trước một tháng và bàn giao công việc."
Tống Bảo Như sốt ruột nói: "Vậy tôi cho cô thời gian một tháng, tháng sau đích thân tôi sẽ tới tìm cô."
Bạch Thu Nhiên ra vẻ bối rối nhưng không dám cãi lại: "Nhưng mà…"
Tống Bảo Như đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, cầm túi xách lên, đứng dậy nghênh ngang bỏ đi.
Bạch Thu Nhiên tỏ vẻ đành phải chịu uất ức mà chấp nhận kết quả này, nhưng thực chất trong lòng đang âm thầm tính toán.
Đã chạy trốn thì không thể làm theo quy trình thông thường, đối với trường hợp đặc biệt, cô có thể xin nghỉ việc và rời khỏi công ty trong cùng một ngày mà không cần tiền lương tháng này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!