Edit: Sa
Bạch Thu Nhiên không hề biết mình lại có gánh nặng hình tượng cho đến khi bước chân vào nhà bạn trai tổng tài.
Từ lúc vào nhà anh, cô luôn bất giác thẳng lưng, ưỡn ngực, hệt như từ nhỏ mình đã cao quý sang chảnh, kiêu hãnh ngẩng đầu, không chút sợ hãi.
Ở trong nhà có bố chồng hào môn tương lai nên phải ngồi nghiêm chỉnh, lúc lên xe đi về vì có nhóm người làm đứng ở ngoài đưa tiễn nên cô cũng không thể thả lỏng, tiếp tục thẳng eo bày ra phong thái thiếu phu nhân hào môn tương lai.
Cho đến khi xe chạy ra khỏi khu biệt thự, ảnh hưởng của hào môn cũng dần nhạt đi, Bạch Thu Nhiên mới vô thức thu hồi trạng thái cảnh giác, ngả vào lưng ghế, thầm nghĩ "ngồi ngửa vẫn thoải mái nhất", sau đó nhớ ra mình vẫn đang ôm chặt quà ra mắt của bố chồng tương lai!
Bạch Thu Nhiên lâp tức ngồi thẳng người, không chút e dè bắt đầu mở quà trước mặt Diệp Chi Châu.
Nếu là trước kia thì cô sẽ õng ẹo một chốc, nói mấy câu tỏ vẻ tuy mình nghèo nhưng không ham phú quý, có điều bây giờ bạn trai tổng tài đã cầu hôn, bố chồng tương lai cũng mở lời định chuyện cưới xin, đóa hoa bé nhỏ thuần khiết sắp được gả vào hào môn nên nhẹ lòng hơn, là người một nhà cả rồi, nếu còn khách sáo từ chối như trước đây thì làm màu quá…
Những từ ngữ như "làm màu" và "dối trá" sao có thể xuất hiện trên người đóa hoa bé nhỏ thuần khiết chứ?
Không có gì là không thể thay đổi, quan hệ của cô và bạn trai tổng tài đã tiến thêm một bước, vậy thì thái độ và tác phong của cô cũng phải điều chỉnh tương ứng, phải thoải mái hơn, thân thiết hơn, không thể xem bạn trai tổng tài như người ngoài nữa.
Nghĩ vậy, Bạch Thu Nhiên khẳng khái mở quà của bố anh trước mặt anh, sau đó, mới ban nãy cô còn tự thấy mình mở mang tầm nhìn hơn chút ít thì giờ lại lập tức ngẩn người vì sợ, món quà ra mắt "bày tỏ chút tấm lòng chứ không đáng giá bao nhiêu" mà bố chồng hào môn nói là bộ trang sức đế vương lục(1) sáng lòe mắt chó của cô cộng với bao lì xì rất dày.
Là đế vương lục trong truyền thuyết đó!
(1) Đế vương lục: là ngọc phỉ thúy, được xưng là đế vương của các loại ngọc.
Bộ trang sức cực kỳ mỹ lệ dưới ánh đèn đường lờ mờ, Bạch Thu Nhiên rất muốn thuyết phục mình rằng nó là được làm bằng chai bia mà thôi, chứ lần đầu tiên gặp mặt mà bố chồng tương lai đã tặng món quà quý giá thế này thì không còn là đẳng cấp của người giàu nữa mà là giàu quá hóa ngu.
Chẳng lẽ bố chồng hào môn không sợ cô cưỡm mất món quà bỏ trốn, cuối cùng con trai của ông ấy mất cả người lẫn của à?
Tất nhiên Bạch Thu Nhiên sẽ không trốn, cô chịu đắng nuốt cay bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng sắp khổ tận cam lai, gả vào nhà giàu mới lúc cô thực sự hưởng phúc.
Hơn nữa một khi trở thành mợ chủ hào môn thì cô muốn bao nhiêu bộ trang sức thế này chả được.
Do đó sao cô có thể vứt bỏ phiếu cơm dài hạn chỉ vì một bộ trang sức chứ?
Trừ khi có người kề dao vào cổ ép cô không gả, chứ cô đã xác định phải làm mợ chủ nhà họ Diệp.
Có lẽ chủ tịch Diệp cũng đoán cô không thể nào ngu đến mức lấy cái nhỏ bỏ cái to nên mới hào phóng tặng món quà ra mắt quý giá này.
Bạch Thu Nhiên nghĩ tới rất nhiều thứ trong đầu nhưng vẫn không ảnh hưởng tới biểu cảm đắn đo trên khuôn mặt, quay đầu bối rối hỏi bạn trai tổng tài: "Quý quá, em không nhận được, anh trả lại giúp em nhé?"
Lúc nãy cô thoải mái nhận lấy là vì không nghĩ bố chồng hào môn lại hào phóng nhường này, chứ nếu mà dễ dàng nhận đế vương lục thì lại có phần thoải mái quá đà.
Bạch Thu Nhiên quyết định ném vấn đề cho bạn trai tổng tài rồi để anh trấn an mình, sau đó sẽ tỏ ra khó xử mà nhận lấy mòn quà quý này.
Song, không như dự tính, Diệp Chi Châu quay sang nhìn thoáng qua cái hộp trong tay cô, nhướn mày tỏ vẻ bất ngờ: "Sao lại là bộ này?"
Hẹn hò đã lâu, tuy bạn trai tổng tài không phải dạng người tiêu tiền như nước nhưng cũng chưa từng ngại ngần xài tiền cho cô, phản ứng hôm nay của anh khiến cô có dự cảm xấu, dè dặt hỏi: "Bộ này có vấn đề gì ạ?"
"Cũng không có gì." Diệp Chi Châu chỉ hơi ngạc nhiên chứ không nói rõ, dời tầm mắt, tiếp tục nhìn thẳng đường, chuyên tâm lái xe, giọng nói cũng đã nhẹ nhàng như bình thường, trấn an cô như cô mong muốn: "Xem ra bố anh rất thích em, đó là tấm lòng của bố, em nhận đi."
Rốt cuộc cũng nghe lời mình muốn nghe nhưng Bạch Thu Nhiên lại càng khó xử, cô đắn đo: "Hay là trả lại anh nhỉ?"
Diệp Chi Châu cười, liếc xéo cô, trêu: "Quà đã tặng rồi còn trả lại, bố anh không cần mặt mũi à?"
Bạch Thu Nhiên: "Ặc…"
Cẩn thận nghĩ lại, tuy bạn trai tổng tài chỉ trêu thôi nhưng cũng có lý, người có địa vị càng cao thì càng để ý thể diện, nếu cô trả lại quà, chưa chắc tăng thêm ấn tượng tốt mà còn khiến người ta chê cười, cũng làm bố chồng tương lai không vui.
Vậy thì chả khác nào mất cả chì lẫn chài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!