Chương 39: Uống say?

Edit: Đậu

Beta: TH

Bởi vì lúc sau mới sửa đổi kịch bản nên cảnh diễn của Cố Thanh Yến trở thành phân đoạn quan trọng nhất trong cốt truyện. Đạo diễn Từ quyết định đặt phần nổi bật này vào đoạn cuối. Đến khi Cố Thanh Yến là người cuối cùng diễn xong, "Không được" chính thức đóng máy.

Cố Thanh Yến ôm túi chườm nóng trước ngực do Tiểu Đình đã chuẩn bị từ trước, trên người bọc một chiếc khăn lông dày, hắt xì hơi một cái.

Ánh mắt của đạo diễn Từ luyến tiếc rời khỏi màn hình. Nghe thấy tiếng hắt xì hơi của Cố Thanh Yến, ông mới ngẩng đầu lên nhìn.

Khuôn mặt đầy sự kinh ngạc, vui mừng nhìn về Cố Thanh Yến. Không chút do dự, ông kéo lấy cổ tay của cô lại, đứng trước màn hình: "Tiểu Cố à, ánh mắt của cháu thật sự vô cùng hoàn hảo. Tôi thật sự rất ngạc nhiên, tôi không ngờ cháu có thể diễn tốt như vậy."

Niềm vui sướng của đạo diễn Từ còn hiện rõ hơn cả lời nói. Đối với một người già đã sáu mươi, bảy mươi tuổi, lại có chút lơ ngơ múa tay múa chân.

Ngay cả phó đạo diễn lúc đầu có thành kiến với Cố Thanh Yến cũng trở nên phấn khởi: "Khoảnh khắc đó quả thật vô cùng tuyệt vời đối với tôi. Suýt nữa tôi còn tưởng mình đang nhìn thấy Dư Mạn từ trong sách bước ra vậy.

Ban đầu khi đọc truyện gốc, thật sự kết thúc gây ảnh hưởng rất lớn tới tôi. Thậm chí ngay cả khi đọc xong, tôi cũng không muốn đóng cuốn sách lại. Sau đó, khi đạo diễn Từ bảo tôi cùng nhau tham gia bộ phim "Không được", kỳ thật tôi đã không có kỳ vọng gì nhiều. Thật ra tôi không có lòng tin, không biết liệu có diễn viên nào có thể diễn được nhân vật Dư Mạn.

Rồi tiếp đó, đạo diễn Từ đã kéo dài quá trình casting diễn viên suốt gần một năm cũng là bởi vì ông ấy không dám quyết định được ai sẽ là người đóng."

Bây giờ tâm trạng của phó đạo diễn vô cùng tốt, nói không ngừng, dường như đã quên rằng trước đây ông ta và Cố Thanh Yến có khoảng cách. Ông không ngừng cười, tự giễu với chính bản thân.

"Nói thật, khi lão Từ nói với tôi quyết định chọn một diễn viên mới vào vai nhân vật này, tôi cực lực phản đối. Sau này, khi tôi gặp cháu, cảm thấy tác phong vô cùng hợp thế nhưng tôi lại không dám tin vào khả năng diễn xuất của cháu. Cho nên từ trước tới nay, tôi vẫn luôn khách sáo với cháu. Bây giờ, tôi muốn nói lời xin lỗi..."

Ông ta vừa nói vừa cúi người xuống một cái, trước mặt Cố Thanh Yến: "Kỹ năng diễn xuất của cháu thật sự đã thuyết phục tôi hoàn toàn. Cô gái trẻ, nhất định sau này cháu sẽ thành công trong tương lai."

Cố Thanh Yến sừng sờ, thậm chí còn không kịp ngăn phó đạo diễn lại, chỉ còn thể nhìn một vị tiền bối đang cúi đầu về phía mình.

Cô cũng cúi gập người: "Phó đạo diễn, chú không cần thiết phải làm như vậy. Những chuyện trước kia, cháu thật sự chưa từng để ý đến."

Phó đạo diễn bật cười. Trên khuôn mặt, bộ râu quai nón cũng vì nụ cười mà rung rung: "Cháu chưa từng bao giờ so đo với tôi. Thế mà tôi trở thành một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi rồi."

Ở trong giới này, danh tiếng của phó đạo diễn vô cùng tốt. Tuy nhiên tính tình của ông ấy rất dễ nóng nảy, thẳng thắn và vô cùng ghét những việc làm bẩn thỉu. Cũng vì vậy mà ông đắc tội với rất nhiều người. Mỗi khi những người trong giới nhắc tới ông, người ta thường né tránh. Cho dù nhân phẩm có tốt đến đâu nhưng nếu tính tình thất thường thì cũng khó mà có thể hòa hợp để hợp tác, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị thôi việc bất cứ lúc nào.

Cũng chỉ có đạo diễn Từ tốt tính nên đồng ý nhận ông ta.

Cố Thanh Yến thấy ông nói lời xin lỗi, trong lòng xúc động.

Mặc dù trước đây cô không để ý ở trong lòng nhưng đối với phó đạo diễn, cô cũng không có ấn tượng tốt lắm. Nghĩ đến chính bản thân cô cũng là người suy bụng ta ra bụng người, luôn ác ý đi đoán suy nghĩ của người khác.

Cô không thích hòa đồng, cũng rất ít khi trò chuyện với nhân viên trong đoàn phim. Thực tế mà nói, cô có suy nghĩ rằng mọi người người ở trong đoàn không đáng để tâm tới, nhưng đó thực sự là một ý nghĩ tiêu cực.

Cố Thanh Yến không bao giờ cảm thấy bản thân mình là đúng. Tuổi thơ của cô có quá nhiều bóng tối đến nỗi trong vô thức, cô luôn tìm cách để trốn tránh khỏi việc phải liên lạc giữ mối quan hệ giữa người với người. Cô không thể tin tưởng người khác, lại càng không muốn bị tổn thương. Đó là lý do vì sao ngay từ đầu cô đã ngừng giao tiếp với người khác.

Nhớ đến một số người quan trọng trong cuộc đời. Trừ Thời Thâm Niên cũng chỉ có Kiều Vân, bây giờ thì có thêm cả Tiểu Đình.

Tạm thời không nói đến Thời Thâm Niên. Còn Kiều Vân và Tiểu Đình đều là những người đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời của cô. Mà cô thì bị động, nhận lòng tốt của họ.

Tuy rằng có những lúc cô sẽ cảm thấy vui vì lòng tốt đó, nhưng đôi lúc cũng cảm thấy phiền não. Ví dụ như Tiểu Đình quá mức kích động mà thiếu chút nữa chuẩn bị đánh nhau với nhân viên trong đoàn làm phim. Nhưng cô lại không nghĩ đó là một gánh nặng, thậm chí còn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lúc này Cố Thanh Yến đang bọc trên người một chiếc khăn lông dày, đứng yên tại chỗ. Tựa hồ có hình dáng như Dư Mạn, cuối cùng lại lựa chọn hy sinh bản thân mình.

Cô quá cô đơn, đứng ở trên vị trí quá cao, cũng vì vậy mà không ai dám lại gần.

Ngoại trừ người yêu cô, bất kể dù có từ chối bao nhiêu lần thì anh vẫn luôn mặt dày tiến đến.

Rồi sau đó khi con người ấy ra đi, cuộc sống lại trở về như một hồ nước lặng. Nhưng cô lại không thể cảm nhận được sự ấm áp, như thể cuộc sống này giờ đây không còn ý nghĩa.

Sống hay chết cũng không còn quan trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!