Edit: Đậu
Beta: TH
Sau khi xong việc sửa kịch bản, Nhan Linh đã bình tĩnh lại. Cô ta càng trở nên hiền hoà, dễ tính hơn.
Lúc trước thi thoảng mới đem đồ ăn vặt, lấy lòng nhân viên. Giờ thậm chí còn hơn thế, mỗi ngày đều mang theo cả một đống đồ đến, ai ai cũng đều có phần, không ai bị bỏ sót.
Trước kia nếu không có cảnh quay của cô ta thì không bao giờ thấy bóng dáng đâu. Cho dù là lúc cô ta đến diễn thì cũng đến rất muộn rồi sau đó cũng yêu cầu về sớm.
Hôm nay thì y như biến thành người khác hoàn toàn, làm việc càng cẩn trọng hơn. Đẩy một số công việc không quan trọng khác ra đằng sau, ở lại đoàn phim mỗi ngày, hòa hợp nói chuyện với các nhân viên.
Hôm nay, Cố Thanh Yến diễn một cảnh ở dưới nước. Thời tiết dần dần trở nên rét hơn. Ở bên ngoài dù đang mặc một chiếc áo lông cũng vẫn cảm thấy lạnh.
Tiểu Đình đã chuẩn bị cho cô một chai nước ấm và một chiếc khăn lông to, một tay bỏ vào túi, trên miệng lẩm bầm: "Chị Yến Yến, cái này là lúc Nhan Linh ngồi ở bên ngoài nói chuyện cùng với mọi người. Chị ý nói rằng chờ một lát nữa khi chị diễn cảnh xuống nước, sợ chị sẽ bị lạnh, bảo nhân viên nên chuẩn bị túi sưởi cho chị."
Tiểu Đình không vui, hừ một tiếng: "Rõ ràng không phải là chúng ta không chuẩn bị. Gần đây, ngày nào nhân viên trong đoàn cũng đều nói cô ta tốt bụng. Chính là cái tên kia kìa, trước đó còn nói với em Nhan Linh giả vờ giả vịt, tính khí tệ vô cùng. Hôm qua đột nhiên lại nói với em cảm thấy Nhan Linh tốt tính ghê, trước kia là hiểu lầm cô ta.
Tức chết em mà!"
Tiểu Đình tức giận, gấp chiếc chăn dày còn liên tục đánh mấy lần liền, như cô nhóc có thể trút hết sự oán giận trong lòng ra bên ngoài vậy.
Gần đây, Nhan Linh biểu hiện vô cùng bĩnh tĩnh, cũng không hề khiêu khích Cố Thanh Yến. Cố Thanh Yến luôn sợ phiền toái. Nếu đối phương không chọc giận cô, cô cũng sẽ không gây ra chuyện gì cả.
Cô thấy thợ trang điểm nâng cằm lên, nghe giọng mềm mại cất lên: "Vậy coi như không nghe thấy đi. Cũng không cần để ý đến."
"Nhưng em thấy tức giận!" Tiểu Đình không vui, đi đến trước gương, nhìn Cố Thanh Yến: "Lần trước còn có người nói rằng chị Yến Yến quá lạnh nhạt với Nhan Linh. Nhiều lần Nhan Linh đã chủ động tìm đến nói chuyện với chị thế mà chị lại không để ý đến. Sau đó, bọn họ cứ thì thầm nói riêng với nhau là tính cách của chị rất tệ, không thể hòa đồng nổi."
Cố Thanh Yến nhìn về phía cô nhóc. Thợ trang trang thấy hành động của cô cũng dừng việc động tác trên tay lại.
Cố Thanh Yến cười nhẹ: "Sau đó em cãi nhau với bọn họ?"
Mấy ngày trước, cô nghe thấy mọi người nói bóng nói gió rằng Tiểu Đình nhìn trông như đứa nhóc vậy mà lại có sức lực khỏe vô cùng, thậm chí có thể đánh được ba bốn người đàn ông to lớn.
"Em không có cố ý..." Tiểu Đình xấu hổ, buồn bực cúi đầu, không biết nên làm thế nào, chỉ dùng ngón tay cuốn lấy góc áo: "Em nghe thấy bọn họ nói xấu chị Yến Yến nhưng em chỉ tức giận nói họ mấy câu thôi, rồi thiếu chút nữa là đánh nhau."
Cố Thanh Yến chỉ mỉm cười, còn chưa kịp mở miệng trả lời thì thợ trang điểm đã trợn mắt lên, nhìn Tiểu Đình một cái. Cô ấy nghiêm túc, gật đầu:
"Con bé này, sao lại làm vậy? Em đi gây gổ với người ta rồi cuối cùng nhỡ xảy ra chuyện gì, không phải Yến Yến sẽ phải gánh chịu hậu quả thay em sao?"
Về sau, Tiểu Đình cũng hiểu ra vấn đề, luôn cảm thấy hối hận. Cô nhóc cúi đầu: "Em biết lỗi rồi, chị Yến Yến, lần sau em nhất định sẽ không nhất thời xúc động như vậy nữa. Em chỉ tức giận bởi vì bọn họ không hiểu chị. Còn Nhan Linh chỉ cần giả vờ một chút thôi là đã có thể lừa được tất cả bọn họ. Vậy nên em mới nổi nóng."
Dù gì Tiểu Đình cũng còn quá trẻ, chỉ có lòng chân thành. Nếu là trước kia cô nhóc sẽ chỉ vâng vâng dạ dạ, không có người bảo vệ.
Còn bây giờ có Cố Thanh Yến bảo vệ cô ấy. Vậy nên cô bé mới trở nên cảm đảm hơn so với những cô gái nhỏ khác, tự nhiên cũng dần dần lộ ra một mặt vừa ngây thơ lại vừa liều lĩnh của mình.
Cố Thanh Yến mỉm cười, ra hiệu bảo thợ trang điểm của mình tiếp tục. Cô khẽ nhắm mắt lại, để cọ trang điệm quét qua mí mắt.
Sau một lúc, Cố Thanh Yến mới nhẹ nhàng nói: "Em không cần phải xin lỗi. Chúng ta vốn không cần phải dựa vào việc lấy lòng người khác thì mới có thể trụ được ở cái giới giải trí này. Nếu không vui, chúng ta cũng phải học cách biết phản kháng lại."
Tiểu Đình vui mừng ra mặt, không nén được ngân nga mấy tiếng, như một chú gà con đang mổ thóc vậy.
Thợ trang điểm nguýt cô nhóc, Tiểu Đình lén lè lưỡi một cái, sau đó lại lập tức vui vẻ đi thu dọn đồ đạc.
Thợ trang điểm nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của cô nhóc, chỉ thở dài nói: "Điều này thực sự có tốt không vậy? Hôm qua, Nhan Linh đã đăng một bài lên trên Weibo nói rằng gần đây cô ta đã mệt mỏi và cảm thấy khó chịu nên muốn định rút khỏi giới giải trí. Ngay lập tức có rất nhiều fan hâm mộ bình luận, an ủi cô ta. Hôm đó, Weibo như nổ tung lên vậy. Nếu sau này cô ta nói điều gì đó bất lợi với em thì làm sao bây giờ?"
Cả người Cố Thanh Yến đều thoải mái, cô nhàn nhã dựa vào ghế, trông như chuẩn bị ngủ.
Cô lười biếng mở mắt: "Em có thể làm được gì bây giờ? Miệng của cô ta ở trên người cô ta. Cô ta muốn nói gì làm sao bị người khác ngăn cản được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!