Editor: Vi
Beta: TH
Trong bộ phim này, những phân cảnh đối đầu của Cố Thanh Yến với Nhan Linh không quá nhiều, vai diễn của Nhan Linh là kiểu thiên kim nhà giàu hiền lành mà chính trực.
Thân là con út của đại quân phiệt, trên cô ấy còn có ba người anh. Anh cả phong độ hiên ngang, trong lòng có biết bao là hoài bão. Nhưng trong một trận chiến đã phải hy sinh.
Duới muôn vạn ánh hào quang của anh cả, mà anh hai và anh ba lại là công tử phong lưu. Anh hai suốt ngày cặp kè gái gú, không có công việc chính đáng, bên hông còn luôn mang theo một khẩu súng, tự cho ta đây là đệ nhất thiên hạ.
Anh ba mạnh hơn anh hơn một chút, thích đọc văn học lãng mãn, tự cho mình là nam chính đẹp trai tuấn tú trong truyện ngôn tình, có điều số lượng nữ chính trong truyện của anh thì hơi nhiều một chút.
Vai diễn của Nhan Linh là người vô cùng ghét anh hai và anh ba của mình, cha cô ấy vô cùng nghiêm khắc, trọng nam khinh nữ, còn định dâng cô ấy cho một nhà quân phiệt khác, hay còn gọi là hàng hoá trao đổi.
Sau khi người anh cả giỏi giang qua đời, Nhan Linh hoàn toàn không có ý nghĩ rằng bản thân thuộc về cái gia đình này. Sau khi nam chính xuất hiện, cô ấy không do dự quá lâu, vì tình yêu mà từ bỏ gia đình mình.
Cô ấy nói cho nam chính biết tin tức quan trọng về một vụ giao dịch của cha, nhân cơ hội đó nam chính tiêu diệt quân đội của cha Nhan Linh.
Cha của Nhan Linh là một người vô cùng gian ác, bán nước cầu vinh. Kịch bản đã xây dựng hình tượng Nhan Linh là một người có khó khăn thế nào cũng không màng tình thân, rạch ròi giữa chuyện nước và chuyện nhà, vĩ đại, bao dung, chọn nghiệp nước.
Một hình tượng nhân vật như vậy, đối với ai cũng nhiệt tình, chân thành, xuất thân của cô ấy cũng không thể làm ảnh hưởng đến mối duyên với nam chính trong quân đội.
Mà vai diễn của Cố Thanh Yến, vừa chính vừa tà. Vì thích nam chính, cô bằng lòng lợi dụng năng lực của mình tiếp sức mạnh cho quân đội của nam chính.
Nhưng cũng vì căm ghét nữ chính mà không chút do dự bỏ lại mọi việc trên chiến trường, chẳng thèm ngó ngàng gì tới.
Hai nhân vật nữ trong phần đối đầu chỉ toàn là cãi vã, mỗi một cảnh đều là tình tiết cao trào của kịch bản.
Cảnh quay đối đầu này, vừa đúng dịp xảy ra vào mùa thu.
Trong căn nhà nhỏ đẹp đẽ ở Giang Nam, hai người phụ nữ, một người hướng đông, một người hướng nam.
Bên ngoài trời mưa phùn liên miên, những giọt mưa rơi tí tách chảy qua kẽ lá.
Trời mưa mùa thu, những lá cây vàng bay xuống, đáp dưới nền gạch đá xanh trên mặt đường như vẽ ra một bức tranh phong cảnh.
Cửa sổ bằng gỗ bị bật tung ra, một cơn gió nhẹ ùa vào, hạt mưa nhanh chóng hắt vào trong cửa sổ. Nước mưa như tuyết rơi chạm khẽ lên bàn sách làm từ gỗ cây ngô đồng, trên mặt bàn đang mở cuốn sách cổ đã ố vàng.
Cô gái trang điểm sắc xảo dường như nghe thấy tiếng nước mưa rơi trên tờ giấy cũ, vành tai hơi động đậy, nhưng không thèm hé mắt, chỉ có ngón tay nhẹ nhàng giơ lên.
Cô gái xinh đẹp ấy đội một chiếc mũ rộng vành màu đỏ, trên mũ còn gắn lông vũ. Không biết lông này là lông con gì, nhưng nhìn thôi đã thấy vô cùng mềm mại. Cho dù có là loại lông chồn quý nhất cũng chẳng sánh bằng một phần trăm sự lộng lẫy được như nó.
Ngoài ra trước mặt cô còn có hai người, người đàn ông mặc quân trang đặt riêng vô cùng tuấn tú, còn cô gái thì ăn mặc giản dị hơn, một bộ quần áo chất phác nhất trong những cô gái ở đất Giang Nam này.
Trong mắt cô gái kia ánh lên tia khẩn cầu đáng yêu, như chỉ một giây nữa thôi, cô ấy sẽ không chịu nổi sự im lặng của người phụ nữ trẻ này, té quỵ xuống đất.
Người đàn ông nhẹ nhàng nắm tay cô gái, giúp cô ấy thả lòng một chút, không còn căng thẳng như trước.
Anh mở miệng nói với cô gái kia: "Cho dù lần này có thế nào, cô cũng nhất định phải hỗ trợ. Đây là hai mươi ba mạng người, cô không thể máu lạnh như vậy."
Cố Thanh Yên cầm trong tay tấm giấy son đỏ*, ánh mắt lạnh nhạt: "Em đã nói rồi, chỉ cần anh cưới em, em sẽ giúp anh."
(*) Ngày xưa phụ nữ Trung Quốc hay dùng giấy son này mím môi cho đỏ... Mình cũng không biết nên gọi nó là gì.
"Không thể được." Nhan Linh còn chưa kịp lộ vẻ mặt lo lắng, ảnh đế Phòng đã hóa thân thành nam chính nghiêm túc liêm chính từ chối: "Cô phải hiểu rõ, chuyện này không phải là giúp tôi. Chúng ta là một tập thể, là một chi đội, nếu như cô không thèm quan tâm sống chết của những người anh em, coi như tôi chưa nói gì. Đừng nói đến người tôi thích, cho dù tôi không thích ai, cũng không có chuyện kết hôn với người lạnh lùng vô tình như cô."
Cố Thanh Yến chợt nắm nát tờ giấy trong tay, thoạt nhìn cô như thờ ơ nhưng nhìn vào kẽ tay sẽ thấy bột đỏ đang văng đầy trên tay cô.
Cô cười mang vẻ hung ác, màu đỏ trên môi lại càng thêm yêu nghiệt, khiến người khác khiếp sợ. Cho dù có cười khoa trương như vậy, nhưng vẫn khiến người ta khó rời mắt được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!