Chương 26: Cô không xứng

Edit: Đậu

Beta: TH

Lục Chí Phong giật mình khi được Cố Thanh Yến thẳng thừng lấy lòng như vậy. Ông ta sững người vài giây mới mỉm cười ngượng ngùng:

"Không phải ba không muốn mua cho con. Nhưng con cũng biết ba không có thực quyền trong tay mà. Mấy năm nay gần đây, Cố Thắng Nam cũng càng ngày càng quá đáng. Mấy hôm trước, ba mới chỉ mua vài bộ quần áo cho chị con, thế mà bà ta đã ngay lập tức khóa luôn thẻ ngân hàng cuối cùng của ba."

Chỉ cần nhắc đến việc tồi tệ Cố Thắng Nam đã làm với ông ta là ngay lập tức Lục Chí Phong có kể cũng không hết chuyện.

"Còn vài ngày trước, trong một buổi tiệc tối từ thiện, bà ta làm ba không còn một chút thể diện nào cả. Ba chỉ đấu giá một món đồ trang sức khá đẹp, còn chưa tới hai trăm ngàn tệ, ấy thế mà ngay lúc đó bà ta lại nói với người trong ban tổ chức rằng ba không có tiền để trả, bảo người chủ trì đấu giá lại lần nữa."

"Cái loại đàn bà khốn nạn đó thì hay rồi, tùy ý vung tay mua một món đồ cổ mà tiêu tốn tới hơn triệu tệ. Con thử nói xem, việc bà ta đang làm có chút tình người nào không?"

Lục Chí Phong càng nói lại càng tức. Rõ ràng ông ta đang lợi dụng Cố Thanh Yến để khiến cô gây thù địch với Cố Thắng Nam, lôi kéo cô về phía mình.

Cố Thanh Yến mất kiên nhẫn, dùng ngón tay út ngoáy lỗ tai, mất luôn vẻ hoà nhã. Hành động khiếm nhã như vậy, cho dù cô có đang trang điểm đẹp đến cỡ nào, cố gắng giả vờ kiên nhẫn đến đâu thì cảm xúc cũng không nén nổi mà bộc lộ rõ ra ngoài.

Lục Chí Phong nói xong, chờ trong chốc lát, nhưng phát hiện chẳng hề thấy thái độ căm ghét gì của Cố Thanh Yến.

Ông ta đợi khoảng hai giây, không thể không mở miệng, tiếp tục nói: "Lần này ba tới tìm con, vẫn muốn hỏi con có thể hỏi người trong đoàn phim sắp xếp giúp cho chị con có một vai diễn được không?"

Khoảng thời gian gần đây, Lục Chí Phong thực sự rất nghèo, bởi vì nghèo mà ông ta lại càng trở nên nôn nóng.

Cố Nhất Thành lại sắp trưởng thành rồi, sau đó, với quyền thừa kế, tài sản, vv... Trên phương diện pháp luật, mọi thứ cũng sẽ không còn giống nhau nữa.

Mà người ba của Cố Nhất Thành lại trẻ tuổi, đẹp trai, còn vô cùng chu đáo. Đối xử với Cố Thắng Nam toàn tâm toàn ý, chưa bao giờ chơi bời, "trêu hoa ghẹo nguyệt".

Ở trong lòng Cố Thắng Nam, gã đó có vị trị cao hơn ông ta nhiều.

Nhà họ Cố lại là một gia tộc lớn có truyền thống trọng nam khinh nữ. Nếu bên này ông ta không cố gắng hơn nữa thì đến lúc đó, thật sự ông ta sẽ mất cả chì lẫn chài.

Lục Hải Yến nói với ông ta rằng bây giờ mọi việc đang trở nên cấp bách. Một là phải tìm cách khác để tiến vào giới thượng lưu.

Nếu vẫn dựa vào các mối quan hệ liên quan tới Cố Thắng Nam, cũng chỉ có thể chịu cảnh bà ta nắm trong lòng bàn tay.

Mà bên này, Cố Thanh Yến chính là điểm mấu chốt.

Lục Hải Yến tỏ vẻ rằng chỉ cần cô ta tiến vào được giới giải trí, cuộc sống của bọn họ nhất định có thể thay đổi.

Lục Chí Phong cũng tin chắc vào điều này, nên bị từ chối rồi vẫn mặt dày đến tìm cô.

"Yến Yến, lần này dù bất kể thế nào, con cũng nhất định phải giúp ba một tay. Nếu sau này chị con có thể trở thành đại minh tinh, con cũng có thể được thơm lây theo, không phải hay sao?"

"Ồ." Cố Thanh Yến không nhịn được, khẽ nở nụ cười. Cô liếm hàm răng sau đó nhẹ nhàng mở miệng, nói: "Ba, ba có bao giờ tự hỏi tại sao mấy năm gần đây không có bất kì một người đàn bà giàu có, đàng hoàng nào tới tìm hay không?"

Nghe được câu hỏi thắng thắn như vậy, khuôn mặt của Lục Chí Phong tái nhợt lại, đôi môi ông ta run lên: "Rốt cuộc là con có ý gì?"

Cố Thanh Yến cởi áo khoác trên người ra, thản nhiên khoanh tay lại, để lộ ra đường cong uyển chuyển dưới bộ sườn xám: "Ba nên nhìn vào trong gương nhiều hơn đó."

Cô cũng không có kiên nhẫn để nhiều lời, ngồi tán dóc với Lục Chí Phong. Hai mươi năm trước, cô đã hiểu. Cố Thắng Nam có con của bà ta, Lục Chí Phong cũng có con của ông ta.

Cho tới bây giờ, hai người bọn họ cũng chưa từng coi cô là người nhà của họ, cô cũng chẳng có gì để nói.

Cố Thanh Yến không kịp đợi phản ứng của Lục Chí Phong. Từ trong túi xách lôi ra thẻ phòng để mở cửa, đi thẳng về phía cánh cửa.

Trước khi Lục Chí Phong phản ứng lại, cô đã mở cửa ra, đi vào, đóng cửa, kêu "sầm" một tiếng.

Đến khi Lục Chí Phong nghe được âm thanh đóng cửa, ông ta hơi sững sờ. Ngay sau đó, ông ta bước nhanh đến trước cánh cửa, liên tục gõ cửa "rầm rầm" rất mạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!