Edit: Đậu
Beta: TH
Ngô Nham nhớ lại bốn năm trước, khi anh ta biết Thời Thâm Niên xảy ra chuyện không may. Suốt đêm anh ta bay từ nước ngoài về, trông thấy cảnh tượng lúc ấy.
Trên núi điều kiện chữa bệnh có hạn. Lúc Thời Thâm Niên bị thương, không dễ dàng di chuyển. Đường núi thì gập ghềnh, sợ trên đường đi khó khăn nhưng vẫn cố gắng mời các bác sĩ đến.
Trên người anh bị thương không quá nghiêm trọng nhưng vết thương lại bị nhiễm trùng. Thể chất của Thời Thâm Niên sinh ra đã khác với người bình thường, chỉ cần nhiễm trùng một chút cũng có thể đòi lấy mạng.
Thời Thâm Niên đã sốt cao suốt mấy đêm liền, anh vẫn luôn trong trạng thái hôn mê. Có khi thì tỉnh táo lại, nhưng cơn sốt lại chẳng hề thuyên giảm.
Các bác sĩ đều nói do nghị lực của anh kiên cường. Nếu chỉ cần thiếu ý chí đi một chút thì đã sớm không thể chống cự được suốt quãng thời gian dài vừa qua.
Đến giai đoạn nghiêm trọng nhất, thậm chí bọn họ còn nói Thời Vĩnh Hưng rằng để đề phòng, nên chuẩn bị hậu sự trước.
Ngô Nham ở nước ngoài hay tin, không dám trì hoãn dù chỉ một giây.
Ngày đó, anh ta đến núi, đúng lúc Thời Thâm Niên tỉnh lại.
Anh ta thay bộ quần áo vô khuẩn, bước vào phòng vô trùng, nhìn về phía giường bệnh trắng tinh, nơi Thời Thâm Niên đang nằm.
Đối phương vẫn còn sốt cao nhưng mặt lại không hề có cảm giác, lờ mờ nhìn lên trần nhà. Nghe thấy giọng của anh ta, hình như anh hơi kích động, liếc mắt về phía bên này.
Khi anh nhìn thấy đó là anh ta, ánh mắt lập tức không còn dao động nữa. Mới lúc nãy vẫn còn kích động vậy mà hành động vừa rồi như chưa từng xuất hiện.
Thời Thâm Niên tưởng anh ta là Cố Thanh Yến mà cô ấy lại không đến.
Ngô Nham nghe nói rằng lần đầu tiên tỉnh dậy sau cơn hôn mê, anh gắng gượng mở mắt, hỏi rành mạch đến lạ thường:
"Yến Yến tới à? Có khóc không?"
Không một ai dám trả lời với anh rằng Yến Yến không tới, thậm chí Cố Thanh Yến còn bị Thời Vĩnh Hưng tiễn đi.
Thời Thâm Niên không nghe thấy được câu trả lời, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Thời Vĩnh Hưng đã nói tất cả mọi người không ai được nhắc tới Cố Thanh Yến.
Ngay cả sau đó, bác sĩ nói Thời Thâm Niên có thể sẽ không cầm cự nổi, đề nghị rằng vào lúc anh hôn mê, trong miệng vẫn luôn lặp đi lặp lại tên của cô gái đó. Có lẽ nếu có cô gái ấy ở bên, anh sẽ càng trở nên kiên cường hơn.
Thời Vĩnh Hưng chỉ u ám nhìn bác sĩ một cái, im lặng hồi lâu rồi sau đó lạnh lẽo từ chối, nói: "Đây là con trai của Thời Vĩnh Hưng tôi đây, không cần phải dựa vào một người phụ nữ nào tới cứu cả."
Ngô Nham được bố mẹ anh ta kể lại tình cảnh lúc đó. Khuôn mặt của mẹ anh ta trở nên buồn rầu, đáy mắt đã trực đầy nước mắt, khẽ lẩm bẩm nói: "Đúng là tạo nghiệp mà, chỉ vì một cuộc tình mà đã làm tổn thương chính con trai mình."
Ngô Nham đứng trong phòng bệnh, đầu tiên là kiểm tra cẩn thận cho Thời Thâm Niên. Điều đáng mừng duy nhất đó là Thời Thâm Niên không hề có ý định muốn chết.
Anh vẫn khá phối hợp, có điều tình trạng sức khoẻ quá kém. Cảm giác như anh muốn ở trong phòng vô khuẩn một thời gian.
Dựa vào sức khoẻ của anh, mọi chuyện sau này càng cần phải cẩn thận. Trước đây anh đã sống đủ kìm nén rồi, nhưng sau này hẳn phải dè chừng hơn.
Mũi của Ngô Nham bỗng ê ẩm nhưng ngoài miệng vẫn nói ra những lời khó nghe: "Lúc tới đây, tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của thằng em trai đê tiện của cậu với bà mẹ kế nhỏ kia. Họ nói có phải sau này Thời Thâm Niên chết rồi thì sẽ không có ai dám ức hiếp họ đúng không?"
Theo thông thường, một đại gia đình lớn giống như nhà họ Cố. Khi trong nhà có trưởng bối qua đời, mọi nghi lễ cúng bái cho họ đều vô cùng được chú trọng.
Loại như Quý Tĩnh vậy, thân phận của kẻ thứ ba bước vào, cũng không dám tiến vào địa phận này.
Có điều các bậc trưởng bối đã qua đời, không một ai dám nghĩ đến những quy tắc này mà đắc tội với Thời Vĩnh Hưng, lập tức dẫn bọn họ đi vào.
Trên đường tới đây, Ngô Nham đứng trong một góc nghe được cuộc nói chuyện này. Anh ta cố ý để lộ ra nửa bóng người khiến cho hai mẹ con bà ta sợ tới mức lập tức bỏ chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!