Chương 24: Lam thủy

Vịnh Lam Thủy nằm ở tận cùng dải Chinh Sa, nói cách khác nếu dải Chinh Sa là một vầng trăng khuyết thì vịnh Lam Thủy chính là chân trăng. Nơi đây đã là rìa đông Đại Mạc, khí hậu cũng bớt nóng khô hơn nhiều. Một điều đặc biệt nữa của vịnh Lam Thủy chính là màu cát ở đây. Khác với màu vàng rực của phần trên dải Chinh Sa, cát ở vịnh Lam Thủy trắng muốt, hạt cát cũng nhỏ và mịn hơn. Đất ở đây cũng khác, chỉ có khu bờ biển mới có cát trắng, còn lại khi lùi vào sâu phía trong thì là đất thịt.

Mấy năm trước Khung Dực đã cho tăng cường phòng thủ ngay cửa vịnh, thế nên giờ đây quân dải Chinh Sa đã đóng một doanh trại khá lớn tại đây, chưa kể còn cho lính trinh sát đi tuần kết hợp đi săn ở cả rìa đông Đại Mạc.

"Tham kiến Thống lĩnh!" Chủ soái của doanh trại là Bàn Minh Sơn rạp người hành lễ.

"Đứng dậy cả đi!" Khung Dực bước ra khỏi xe ngựa, đưa mắt nhìn các tướng lĩnh của vịnh Lam Thủy. Ai nấy đều hồ hởi khi Thống lĩnh Nhạn Quân lại lần nữa đích thân ghé thăm, nghe nói lần này ngài còn lưu lại một thời gian để bàn việc quân nữa. Nhị vương tử quả xứng danh Chiến Thần của Đại Thương, cực kỳ anh tuấn uy vũ, tuổi trẻ tài cao, chỉ có điều trông ngài hơi nghiêm nghị.

Chợt, các tướng sĩ thấy Thống lĩnh của họ quay lại vén rèm xe, đưa tay ra chờ sẵn. Từ sau rèm, một bàn tay trắng trẻo thanh tú ngập ngừng vươn ra, sau đó nhẹ nhàng đặt lên tay ngài. Thống lĩnh cong môi cười, đoạn dịu dàng đỡ người trong xe bước xuống.

Các tướng lĩnh hít vào một hơi, cố gắng giấu vẻ kinh ngạc, tuy nhiên đôi mắt ai cũng vô thức mà mở lớn. Đây... đây chính là Hoàng tử Kinh Lạc nghe danh bấy lâu sao? Quả nhiên nói phương nam nhiều mỹ nhân không sai, ngay cả thiếu niên nam tử trông cũng dễ nhìn như vậy.

Bàn Minh Sơn cũng kinh ngạc không ít, thế nhưng điều làm hắn vương vướng khó chịu trong lòng là thái độ thân mật, gần như là cưng chiều sủng ái mà Nhị vương tử dành cho Hoàng tử địch quốc.

Đưa mắt nhìn Đinh Đại Đồng cùng dàn tướng lĩnh thân cận như Kỷ Phong, Lý Tao Niên, Bàn Minh Sơn càng ngạc nhiên hơn khi thấy ai cũng tỏ vẻ bình thản, xem như việc này là việc cực kỳ bình thường.

"Bàn tướng quân, ngươi ngẩn ra gì thế?" Kỷ Phong đằng hắng lên tiếng nhắc nhở. "Lều của Thống lĩnh ở đâu?"

"Mạt tướng hồ đồ! Xin Thống lĩnh đi bên này. À, lều của Hoàng tử Kinh Lạc thì ở phía ngược lại, để mạt tướng cho người dẫn..."

"Không cần." Khung Dực lên tiếng ngắt lời. "Y ở cùng với ta. Kỷ Phong, ngươi sắp xếp một chút đi."

"Vâng." Kỷ Phong cúi đầu vâng lệnh rồi ra hiệu với Bàn Minh Sơn để hắn cùng mình rút lui, cũng để cho Khung Dực và Ngọc Huyên về lều nghỉ ngơi trước.

"Kỷ Phong, thế là thế nào?" Vừa bước vào chiếc lều chuẩn bị riêng cho Ngọc Huyên mà giờ đây đã không cần dùng đến, Bàn Minh Sơn lập tức hỏi.

Kỷ Phong một mặt thu dọn chăn gối để đem sang bên lều của Khung Dực cho Ngọc Huyên, một mặt điềm nhiên đáp lời: "Thống lĩnh phụng mệnh Bệ hạ, phải đảm bảo an toàn cho Hoàng tử Kinh Lạc."

"Nhưng cũng không đến mức phải..."

"Cách đây không lâu y từng bị một hắc y nhân hành thích. Từ đó trở đi, Thống lĩnh mới phải làm đến nước này."

"Ta vẫn cứ thấy thế nào! Doanh trại ở đây canh phòng cẩn mật, nếu Thống lĩnh không an tâm thì sắp xếp thêm binh lính bảo vệ là được rồi, cần gì... Vả lại, lều của Thống lĩnh đâu thể tùy tiện cho người khác vào chứ!"

"Bàn tướng quân." Kỷ Phong chợt nghiêm mặt ngắt lời. "Chúng ta chỉ cần làm tròn chức trách, nghe theo phân phó của Thống lĩnh là được. Những việc khác của ngài, ngài tự biết sắp xếp. Chúng ta không quản được, mà cũng không có tư cách, không có thân phận để quản."

Khi Kỷ Phong mang thêm chăn gối sang lều của Khung Dực thì hắn đang chuẩn bị đưa Ngọc Huyên đi ra vịnh xem biển. Cả hai đã cởi bỏ áo choàng vướng víu, chuyển sang quần áo gọn nhẹ thoải mái, thậm chí Khung Dực còn bỏ cả đôi ủng da lại mà chuyển sang giày cổ ngắn vải mềm.

Khi ánh mắt chạm nhau, Khung Dực lập tức hiểu Kỷ Phong có việc cần nói riêng với mình.

"Em đợi ta một lát, ta theo sau ngay." Hắn quay sang nói với Ngọc Huyên rồi bước theo Kỷ Phong vào lều.

Trong lều khá rộng rãi, có lót thảm cho ấm chân, ngoài góc đặt trường kỷ và bàn trà nhỏ thì phía sau là một chiếc giường to. Chếch một góc sau tấm rèm may bằng vải mềm là chỗ để thay quần áo. Kỷ Phong mang chăn gối vào đặt trên giường, khi nghe tiếng chân của Khung Dực vào theo thì quay đầu lại nhìn một cái rồi tiếp tục bận rộn sắp xếp gối chăn, miệng nhỏ giọng nói:

"Ngài thu liễm một chút, ở đây chưa ai biết rõ chuyện của ngài và Hoàng tử Ngọc Huyên. Bàn Minh Sơn đã để ý rồi đấy."

Khung Dực khoanh tay đứng giữa lều, bật cười bảo: "Sao ngươi cứ như lão nương lo trước sợ sau vậy?"

Kỷ Phong khựng lại một chút, khi xác định mình không nghe nhầm hai chữ "lão nương" thì tức muốn xịt khói: "Ngài còn giỡn được? Lộ chuyện ra không tốt cho ngài đâu! Đừng quên ngài còn là Nhị vương tử của Đại Thương đấy!"

Nếu để người khác nói những lời này thì sẽ thành hỗn xược, nhưng khi Kỷ Phong nói thì chỉ là sốt ruột chân thành. Với tình cảm bao năm giữa hai người bọn họ, Khung Dực cũng hiểu Kỷ Phong sẽ luôn là người nói thẳng, nói thật không chút e dè với hắn.

Khung Dực đi lại ngồi xuống giường, mặt hơi trầm xuống. "Thì đã sao? Ta cũng chỉ còn chưa đầy hai năm với y... Chiếc vòng lam ngọc đó ta vẫn luôn giấu y mà mài, trước khi y về Kinh Lạc ta sẽ trao nó cho y, xem như... một lời giã biệt. Từ giờ đến đó, ta cứ mặc kệ hết thảy, chỉ muốn lúc nào cũng ở bên y mà thôi, chẳng cần phải sợ kẻ khác nghĩ gì."

Lần đầu tiên thấy Nhị vương tử nhà hắn vừa nghiêm túc vừa bi thương như vậy, Kỷ Phong cũng không khỏi mủi lòng. Thời niên thiếu cũng đã từng thấy Khung Dực trêu hoa ghẹo nguyệt, ai ngờ khi đã rơi vào lưới tình thì lại mang bộ dạng thâm tình thế này kia chứ!

"Ngài tội tình gì... Chẳng phải hai năm sau Đại Thương cũng xua quân nam tiến hay sao? Đã biết sẽ không thể nào có kết cục tốt, thế mà..."

Khung Dực chỉ im lặng không đáp. Lát sau, hắn đứng dậy bước ra khỏi lều. Ngọc Huyên của hắn đã đợi nãy giờ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!