Chương 22: Ra trận

Lúc Khung Tuấn trở về Vương Đô thì kinh thành đã chìm trong tuyết trắng. Sau chuyến đi dài, Đại vương tử khá mệt mỏi, bèn quay về cung điện của mình tắm rửa nghỉ ngơi. Hạ nhân biết ý, đã chuẩn bị sẵn nước nóng và một chút xúp ngô ngọt, vài món ăn nhẹ và ấm trà còn tỏa khói, chủ nhân tắm rửa xong là lập tức có thể dùng.

Khung Tuấn liếc mắt qua chỗ thức ăn rồi đi thẳng vào trong phòng tắm mịt mờ hơi nước. Lúc ngồi xuống bồn tắm lát đá hoa cương ngập đầy nước nóng, hắn khẽ thở ra một hơi dài, thân thể lập tức thả lỏng.

"Mang rượu vào đây."

Khung Tuấn ngửa đầu ra sau, hai tay gác lên bệ đá, mái tóc nâu sẫm dài xõa ra, bồng bềnh trong nước. Hai mắt hắn khép hờ, dường như đang ngủ, lại dường như không.

Sau khi trở về từ doanh trại quân đồn trú Mạc Bắc, hắn luôn không thể ngừng suy nghĩ về nàng Công chúa phương nam.

Chuyến đi này đã giúp hắn thu thập được vô số kiến thức lẫn tin tức quý báu từ vùng biên giới hai nước. Bài trí quân sự tại Mạc Bắc vẫn theo sắp xếp mà lão tướng Lưu Mục để lại, thế nên Quảng Ngân Trình cũng không phải vất vả nhiều. Phía Đại Thương có kỵ binh, bộ binh và cung thủ túc trực, trong khi phía Kinh Lạc thì chủ yếu lại là cung thủ và bộ binh. Tướng quân trấn ải Bạch Vân là Tống Cơ Long, một trong Tam Đại Soái.

Xét về thực lực, Quảng Ngân Trình không thể nào đơn thương độc mã mà hạ được Tống Cơ Long, thế nên sau này khi nam tiến nhất định phải có Nhạn Quân của nhị đệ hắn tương trợ, tốt nhất là chính Thống lĩnh Nhạn Quân ra trận. Khung Tuấn cực kỳ coi trọng việc nam tiến, không phải bởi vì một lời sấm truyền, một quẻ bói vô căn cứ về Hỏa Xà và điềm báo Đại Thương vong quốc, mà bởi vì đây là cơ hội để hắn nắm được binh quyền.

Chuyến đi tưởng chừng như vô cùng thuận lợi, ấy vậy mà những ngày cuối cùng trước khi hắn quay về Vương Đô lại liên tiếp nhận được tin khiến hắn cùng Quảng Ngân Trình phải giật mình.

Tất cả đều liên quan đến nàng Công chúa phương nam nọ. Vũ Miên.

Hôm đó, Khung Tuấn đang cùng Quảng Ngân Trình đứng trên tháp canh của khu đồn trú Mạc Bắc nhìn về phía rừng mận đang lác đác nở hoa thì có quân thám báo dâng lên tin khẩn. Phía bên kia biên giới, tại ải Bạch Vân, quân Kinh Lạc dường như đang có một cuộc diễn tập quân sự do Bộ Binh của Tống Cơ Long chủ trì. Tống Cơ Long diễn tập quân sự ngay biên giới đã lạ, điều càng lạ hơn là lần này còn có cả Tượng Binh của Trần Lượng tham gia cùng.

Mà Công chúa Vũ Miên thì vận võ phục, khoác áo choàng màu vàng sáng, cưỡi trên con voi chiến đầu đàn, một tay phất cờ nhung đỏ thêu biểu tượng đầu voi của Tượng Binh, một tay cầm trường giáo, lừng lững tiến vào thao trường.

Từ tháp canh tại doanh trại quân đồn trú Mạc Bắc không thể nào nhìn thấy thao trường của ải Bạch Vân, thế nhưng mạng lưới thám báo và gián điệp mà Đại Thương dày công cài vào Kinh Lạc thì lại làm việc vô cùng cật lực. Ngoài ra, trước đó đã có lệnh của Khung Tuấn từ Vương Đô nói rõ các gián điệp phải lưu ý những diễn biến quân sự của Kinh Lạc, thế nên giờ phút này tin tức đi về như mắc cửi.

Buổi diễn tập này có vẻ như không phải được định sẵn từ trước mà chỉ là một phút ngẫu hứng của Chu An dành cho Công chúa duy nhất của mình. Khung Tuấn cùng Quảng Ngân Trình hồi hộp theo dõi từng tờ truyền tin dồn dập gửi về, cứ ngỡ như đang tận mắt chứng kiến toàn bộ buổi diễn tập ngay bên kia biên giới.

Công chúa Vũ Miên thi cưỡi voi ném giáo với Trần Vũ, Trần Duy Hưng, hai người con trai của Trần Lượng. Thi năm lượt, Công chúa thắng ba, không rõ có phải nhị vị công tử nhà Trần đại soái đã nhường hay không.

Công chúa Vũ Miên thi bắn cung với Liêm Thanh, cung thủ hàng đầu trong đội quân Tống Cơ Long đang đóng ngay biên giới, kết quả kẻ tám lạng người nửa cân, đành cho kết quả hòa.

Công chúa Vũ Miên thi đấu trận pháp dàn quân với Tống Hàn, đại công tử nhà Tống đại soái, kết quả Tống Hàn thắng cực kỳ vất vả, bị Tống đại soái mắng té tát giữa ba quân, Công chúa còn phải đứng ra xin giúp.

Khung Tuấn nhíu mày hỏi Quảng Ngân Trình: "Vị Công chúa này có thường tham gia việc quân hay không?"

Quảng Ngân Trình gật đầu, chậm rãi nói: "Bẩm Đại vương tử, Kinh Lạc đối xử nam nữ bình đẳng, dù là nữ nhi thì cũng được dạy dỗ và tham gia việc nhà, việc nước như nam tử. Chu An chỉ có hai người con, con trai duy nhất là Hoàng tử Ngọc Huyên đã bị nước ta giữ làm con tin mấy năm nay, thế nên vị Công chúa này trước giờ đều cùng Chu An tham dự mọi việc lớn nhỏ của Kinh Lạc."

"Xem ra năng lực nàng ta không tệ chút nào." Khung Tuấn trầm ngâm.

Thư từ qua lại với Vũ Miên mấy năm nay, cộng với ấn tượng lúc gặp nhau khi tiếp nhận Ngọc Huyên ngay biên giới cũng đủ để Khung Tuấn biết nàng là người có suy nghĩ sâu xa, lại khôn khéo biết trước biết sau, biết tiến biết lùi. Thế nhưng hôm nay hắn mới biết, nàng không phải chỉ có đầu óc mà còn biết võ nghệ, bắn cung, biết dàn quân đánh trận.

Tối hôm đó, tin truyền về vẫn chưa dừng. Nghe bảo rằng, Công chúa Vũ Miên và những công tử thế gia nhà Tống đại soái, Trần đại soái cùng nhau đi săn đêm trong núi rừng Mạc Bắc, lại cùng vào rừng mận đốt lửa trại, uống rượu thâu đêm suốt sáng. Đến hừng đông, không rõ kẻ nào tỉnh người nào say, thế nhưng vị Công chúa cùng những thế gia công tử đó vẫn có thể quay về thao trường đúng giờ, nghiêm túc ngồi nghe buổi bình giảng binh thư do Tống đại soái và Trần đại soái chủ trì.

Khung Tuấn nghe tin tình báo gửi về, không nói gì. Hôm sau, hắn hờ hững nói với Quảng Ngân Trình: "Không rõ vị Công chúa đó giờ đây trông như thế nào? Kể ra thì ta chỉ gặp nàng ta có một lần vào ba năm trước, dáng vẻ nàng ta ra sao, bổn vương cũng mơ hồ không nhớ rõ."

"Thuộc hạ đã căn dặn người chúng ta cài vào phía ải Bạch Vân. Tin chắc nay mai sẽ sớm có tranh gửi về thôi ạ."

Ngày hôm sau cũng là ngày Khung Tuấn quay về phương bắc, mà Vũ Miên cũng xuôi nam quay về Loa Thành, kinh đô của Kinh Lạc. Khi chuẩn bị bước lên xe ngựa khởi hành, Quảng Ngân Trình đã kịp dâng lên bức tranh vẽ Vũ Miên của năm mười tám tuổi. Đại vương tử mở ra xem ngay tại chỗ, vài giây sau mặt không đổi sắc trả tranh lại cho Quảng Ngân Trình rồi cứ thế leo lên xe ngựa mà đi.

Nhìn theo chiếc xe ngựa của hoàng tộc Đại Thương đang xa dần, Quảng Ngân Trình chầm chậm gật đầu tỏ ý hài lòng.

Nhìn thấy tranh mỹ nhân cũng không rung động, xem ra Đại vương tử không phải là loại người háo sắc, bị hồng nhan mê hoặc mà bỏ giang sơn.

Khung Tuấn không biết rằng, ngay lúc này ở phía bên kia biên giới, một ảnh vệ khẽ thì thầm vào tai Vũ Miên báo tin Đại vương tử đã khởi hành về Vương Đô. Công chúa khẽ cười, đoạn cúi đầu hành lễ với hai vị đại soái rồi bảo:

"Bác Long, bác Lượng, con về kinh đây!"

"Vũ Miên, đi đường cẩn thận."

"Dạ. Vài tháng sau tới mùa mận chín con lại đến!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!