Deyun
Tần Thái lăn qua lộn lại một lúc, vừa rồi đánh một trận với Tang Cốt Nê, hơi mệt mỏi nên đi về phòng ngủ.
Đang dần chìm vào giấc mộng, đột nhiên phòng sáng lên. Ban đầu Tần Thái còn tưởng rằng Đàm Tiếu trở về, đôi mắt lim dim mở ra, lại thấy Bạch Cập đang đứng trước cửa phòng.
Tần Thái vẫn rất thức thời, nhanh chóng rời giường: " Sư thúc, sao vậy ạ?"
Bạch Cập nhìn Tần Thái từ trên xuống dưới một lần, sau đó nở nụ cười lạnh: " Thật sự rất tốt!"
Tần Thái thấy biểu cảm Bạch Cập có chút không thích hợp, chỉ có thể cười theo hai tiếng: " Đó là, sư thúc ra trận bách chiến bách thắng. Chắn chắn bọn kia vừa nhìn thấy sư thúc liền quỳ xuống xin tha đúng không? Không có chuyện gì nữa thì con ngủ đây."
Cô đang muốn đóng cửa, Bạch Cập dùng một tay kéo hồn cô ra khỏi thân thể: " Thật sự rất tốt!" Hắn nhìn chằm chằm hồn phách đang phiêu diêu của Tần Thái, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ gằn xuống: " Bạch Cập ta từ khi xuất đạo tới nay, chưa từng bị mất mặt như vậy! cô, thật sự rất tốt!"
Vẻ mặt Tần Thái thuần khiết: " Sư, sư thúc, con cảm thấy người đừng nên quá xúc động. Nếu con chết, chị xing đẹp Nguyệt Hiện sẽ không có ái chăm sóc! Không có ai dưỡng nhan, cũng không ai giúp chị ấy tập yoge, chị ấy sẽ rất đáng thương!!"
Bạch Cập cười lạnh một tiếng: " Nhìn ngươi vậy mà lại dám trêu đùa ta."
Tần Thái đổ mồ hôi lạnh: " Sư thúc, con nào dám trêu đùa người? người con luôn luôn kính trọng nhất là người mà"
Bạch Cập xách Tần Thái lên lầu: " Xem ra là ngươi không biết viết chữ tự tử là như thế nào?"
Tần Thái thấp thỏm bất an: " Sư thúc, người muốn làm gì?"
Cô cứ thưởng Bạch Cập sẽ nhét cô vào thân thể mỹ nhân Nguyệt Hiện rồi thi bạo, nhưng lúc vào phòng Bạch Cập, cô khóc
-ing.
Suy nghĩ của cô thật sự quá nông cạn, quá không có sáng tạo. Bạch Cập..... dùng một dây tơ hồng, treo cổ hồn phách của cô suốt một đem, thật là ác độc!!
Tần Thái bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng vô ích. Mà Bạch Cập, hắn chỉ xem một lá thư rồi tắt đèn đi ngủ. Tần Thái bị treo đến đau.
Cô la oán cả một đêm, nhưng Bc là người thế nào, ý chí cực kỳ sắt đá. Hắn hoàn toàn không để mấy lời cầu xin kia vào mắt, ngủ cực kỳ yên tâm và thoải mái.
Sáng ngày hôm sau, Bạch Cập dậy sớm đi ra ngoài. Hành động duy nhất cho thấy còn nhớ tới Tần Thái chính là, kéo bức màn lên. = =
Tần Thái bị treo suốt một ngày một đêm, cuối cùng cô đã chịu thua. Buổi tối 12 giờ Bạch Cập mới trở về, Tần Thái làm nũng: " Sư thúc, u hu hu hu, sư thúc à, con nhớ người muốn chết!"
Lời này thật sự rất chân tình, không một chút giả dối.
Nhưng Bạch Cập chỉ lạnh lùng liếc ngang một cái: " Vậy sao?"
Tần Thái tận lực học tập vẻ điềm đạm đáng yêu của mỹ nhân Nguyệt Hiện, Bạch Cập uống một ngụm bia: " Sư điệt tốt, sư thúc cũng thích ngươi."
Tần Thái vô cùng vui mừng, còn tưởng mỹ nhân kế đã thành công: " Sư thúc, vậy người mau mau thả con xuống đi!"
Không ngờ Bạch Cập nói tiếp: " Nếu ngươi đã thích sư thúc như vậy thì nên vì ta mà tiếp tục làm đèn trần đi."
Tần Thái rơi lệ—— ngài vốn không cần mà....
Đêm sau, Tần Thái không nói gì. Cô giả chết.
Ban đầu thì Bạch Cập không nhấc một mi mắt, ngủ say trên giường, cuối cùng hắn cũng ngồi dậy nhìn một chút, dùng ngón tay chọc chọc. Tần Thái giống như con nhộng, không hề nhúc nhích.
Bạch Cập cảm thấy không thích hợp, kéo hồn phách Tần Thái xuống, cởi dây tơ hồng ra rồi ném vào ly nước. Tần Thái vừa rơi vào cái ly liền nhảy ra chạy mất.
Bạch Cập cho rằng cô muốn chạy trốn, đang tính bấm tay niệm thần chú, Tần Thái lại cực kỳ nhanh chân nhập vào cơ thể của Nguyệt Hiện. Sau đó cô chậm rãi đi tới: " Con sai rồi."
Ánh mắt Bạch Cập biến đổi một chút, sự hờ hững trong mắt dần phai nhạt: " Hừ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!