Nói đến bạc, Bùi Ngọc Kiều lại bảo Trúc Linh lấy hộp động đựng bạc ra.
Nàng đếm xong lại phát hiện mình không có nhiều bạc.
Chỉ có hơn hai trăm lượng, tiền tiêu hàng tháng của nàng là mười lăm lượng, mỗi năm có khoảng một trăm mấy chục lượng, còn chưa kể đến người lớn ban thưởng.
"Bạc của ta đâu hết rồi?" Nàng hỏi Trúc Linh.
Trúc Linh nói: "Ban thưởng, mua đồ."
Trúc Linh dẫn nàng đi xem, khố phòng trong viện chất đầy các thứ lặt vặt, hơn mười cái đèn lồng, một hàng mười hai con búp bê ngọc bích, cối xay gió nhỏ bằng trúc, ấm nước nhỏ bằng mã não, quả dưa hấu bằng phỉ thúy, rực rỡ muôn màu, nàng nhớ là nàng rất thích mua đồ, thấy đẹp mắt là mua.
Không để ý đến có lãng phí hay không, toàn là mua theo yêu thích.
Bây giờ nghĩ lại thật đúng là phá của!
Bùi Ngọc Kiều lắc đầu: "Sau này không mua nữa." Nàng dặn Trúc Linh, "Em nhớ nhắc nhở ta."
Trúc Linh liên tục gật đầu: "Vâng."
Trạch Lan cười nói: "Cô nương đâu có thiếu bạc, thích mua cái thì mua cái đó thôi, thái phu nhân thương cô nương như vậy mà."
"Ta không phải trẻ con, sao thích nhiều vậy được?" Bùi Ngọc Kiều khóa hộp lại rồi đưa chìa khóa cho Trúc Linh, "Em cất đi."
Trạch Lan nhìn mà đỏ mắt.
Cô nương không xem nàng ta như đại nha hoàn, cái gì cũng gọi Trúc Linh làm.
Trước kia cô nương ngoan ngoãn, không quản bất cứ thứ gì, nàng ta giữ hộp bạc, dù cho lấy đi một ít thì nàng cũng không biết. Mà lúc này nàng đếm bạc, xem ra thật sự đã biến thành người khác, biết quan tâm những thứ này. Nàng ta cắn môi một cái, nói thẳng với Bùi Ngọc Kiều: "Cô nương, người trả nô tỳ lại cho thái phu đi."
"Vì sao?" Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên.
"Cô nương không thích nô tỳ thì còn giữ làm gì. Cũng không biết nô tỳ làm gì sai nữa." Nàng ta lau mắt, cúi thấp đầu, uất ức nói, "Nô tỳ theo cô nương đã mấy năm, không muốn cô nương không thích nô tỳ như vậy."
Nàng ta xoay người bước đi.
Bùi Ngọc Kiều càng ngạc nhiên.
Trúc Linh thành thật muốn đuổi theo: "Nhất định là Trạch Lan đang rất buồn."
Bùi Ngọc Kiều ngăn Trúc Linh lại, lát sau nói: "Đừng đi."
Trúc Linh ngơ ngác không hiểu.
Bùi Ngọc Kiều nhìn nàng ấy, nghiêm túc hỏi: "Em và em ấy đều là nô tỳ, vậy em có thấy là người ta muốn sai như thế nào thì sai không?"
"Đúng rồi, cô nương." Trúc Linh gật đầu, "Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần một câu nói của cô nương là tụi nô tỳ phải đi."
"Ta coi trọng em, em ấy không nên khó chịu như thế." Nàng nhìn ra là Trạch Lan đang tỏ thái độ với nàng.
Trúc Linh không nói gì.
Có điều tính tình Trạch Lan luôn như vậy, từ trước tới nay cô nương vẫn không để ý, còn ỷ lại rất nhiều, bây giờ cô nương càng ngày càng coi trọng mình, tuy Trúc Linh vui vẻ nhưng không biết là vì sao lại vậy. Dù sao Trạch Lan cũng thông minh, có nhiều cách nghĩ, còn có thể khiến cô nương vui vẻ, nhưng Trúc Linh nàng lại chẳng biết gì cả.
Trước đây thái phu nhân đã nói, nàng ấy khá giống cô nương nên coi như có duyên.
Nói một cách thẳng thắn chính là ngốc như nhau.
Trúc Linh thở dài: "Nô tỳ kém nàng ấy, khó trách nàng ấy không vui."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!