Chương 7: (Vô Đề)

Kinh thành đầu hạ có tuyết rơi, tuyết phủ một lớp dày trên mặt đất, đến sáng ngày hôm nay mới có ánh mặt trời.

Trên mái hiên, tuyết đang dần tan, rơi tí tách xuống nước.

Tư Đồ Tu cầm quẻ bói của Bùi Ngọc Kiều làm rơi, trên đời có chuyện lạ như thế sao? Hai người cùng trọng sinh à?

E rằng phải đi gặp nàng một lần mới được.

"Mã Nghị." Chàng ra lệnh cho tùy tùng, "Cậu phái người theo dõi Bùi gia."

Con trai trưởng Bùi gia Bùi Trăn còn ở Đại Đồng, lão hầu gia đã về hưu, lần trước tới Quang Minh Tự một chuyến đã làm Mã Nghị thấy lạ rồi, sao chủ tử lại tới đó? Còn đang nghi ngờ thì nghe chủ tử nói: "Theo dõi nhất cử nhất động của Bùi đại cô nương."

Mã Nghị càng khó hiểu hơn, người thông minh trong kinh thành không nhiều lắm, nhưng người ngốc lại càng ít hơn, đại cô nương Bùi gia nổi danh vì ngốc, sao chủ tử lại chú ý một cô nương ngốc như vậy? Bỗng nhiên cậu ta thấy càng lúc càng mơ hồ, hoàn toàn không cách nào hiểu được.

"Cậu không hiểu?" Tư Đồ Tu lạnh nhạt nói.

"Vâng ạ. Thuộc hạ không hiểu."

"Cậu không cần phải hiểu, chỉ cần làm theo lời nói của bản vương." Hắn mặc áo màu sáng, từ từ dựa vào ghế thái sư, lời nói chân thật đáng tin.

Mã Nghị nghiêm túc: "Dạ."

Bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, Hạ Tông Mộc bước vào, vén áo thi lễ một cái, đưa đồ trong tay ra: "Thư của Khương Tả, mời điện hạ xem."

Tư Đồ Tu không xem, đương nhiên chàng biết trong này viết cái gì.

Đây là thư tay thứ mười một do Khương Tả đưa tới, năm đó thư tay này lộ ra, phụ hoàng giận dữ, liên tục phạt chàng, còn hạ chỉ cho Bùi Ngọc Kiều làm vương phi chàng, khiến chàng trở thành trò cười trong kinh thành. Khi đó Bùi Trăn là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, ông trở thành nhạc phụ chàng, vinh nhục cùng hưởng.

Khi nghĩ kỹ lại, thánh chỉ này thật làm người ta khó hiểu.

Thật sự là lòng đế vương khó dò!

Tư Đồ Tu nhắm mắt im lặng trong khoảnh khắc, "Bảo Khương Tả từ chức rời khỏi kinh thành."

"Điện hạ!" Hạ Tông Mộc hoảng hốt, bởi vì Khương Tả là tâm phúc đắc lực của Tư Đồ Tu, mấy năm nay nắm không biết bao nhiêu bí mật quan viên, đang đợi thời cơ để đề bạt, nếu bảo buông tay thì chẳng phải là bỏ phí tâm huyết nhiều năm sao? Hạ Tông Mộc thấy khó hiểu, hắn ta cầu xin: "Xin điện hạ nghĩ lại."

Tư Đồ Tu lạnh nhạt nói: "Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, Khương Tả đã không an toàn, ta không muốn dâng nhược điểm của mình cho người khác."

"Sao lại thế?" Hạ Tông Mộc mở to hai mắt.

"Đi đi." Tư Đồ Tu không giải thích gì thêm.

Hạ Tông Mộc chỉ đành phải nghe lệnh.

Tư Đồ Tu đốt thư tay.

Chuyện cần nhớ thì chàng đã sớm nhớ kỹ. Chuyện không cần nhớ thì chàng tạm thời không nhớ.

Bên trong Vọng Xuân Uyển, ấm áp như ngày xuân.

Bùi Ngọc Kiều viết được vài chữ, thấy tay hơi mỏi liền gọi Trúc Linh bóp tay cho nàng.

Trạch Lan nhìn mà chau mày.

Dường như bắt đầu từ ngày té bị thương là chủ tử không còn thích sai bảo nàng ta, chuyện gì cũng gọi Trúc Linh, có lẽ là Trúc Linh thành thật, nhưng Trúc Linh đâu có khả năng gì? Trước đây thái phu nhân phái nàng ta tới là vì cảm thấy đại cô nương ngốc, nghĩ nàng ta khôn khéo thông minh nên có thể giúp đỡ đại cô nương. Ai ngờ bây giờ lại như thế này.

Không có một chút địa vị, ngay cả nha hoàn làm việc nặng cũng coi thường.

Nàng ta đẩy Trúc Linh ra, bước lên hai bước bóp tay cho Bùi Ngọc Kiều, "Cô nương, tay nghề của em không kém Trúc Linh là bao đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!