Chu Dịch bị tát chóng mặt.
Bùi Ngọc Anh thừa cơ chạy thoát.
Vì Bùi Ngọc Kiều ngồi xổm nên nhất thời không đứng lên nổi, lúc đứng lên được thì liền như thấy trời đất xoay chuyển.
Trúc Linh vội vàng đỡ nàng.
"Nhanh đi tìm muội muội..." Bùi Ngọc Kiều sốt ruột, "Không phải không phải, đi tìm Chu ca ca..."
Trạch Lan nhìn nàng vội vội vàng vàng liền cười nói: "Cuối cùng cô nương muốn tìm người nào thế?"
"Chu ca ca!" Muội muội luôn ở nhà, muốn tìm lúc nào thì tìm, nhưng Chu Dịch thì khác, Bùi Ngọc Kiều chỉ về một hướng, "Nhanh lên một chút, dìu ta tới đó!"
Hai nha hoàn một trái một phải đỡ nàng.
Chu Dịch đang vô cùng tức giận.
Cậu ta lo lắng Bùi Ngọc Anh như vậy, vội vàng tới giải thích, kết quả là Bùi Ngọc Anh không nghe cậu ta nói gì, lại còn tát cậu ta.
Từ trước đến nay Chu Dịch luôn tự cao, làm sao có thể chịu được sự nhục nhã này, huống chi chuyện này cậu ta vốn oan uổng.
Ngày đó cậu ta không cẩn thận làm rơi ngọc bội tại Hứa gia, sau đó bị Hứa Đại Mi nhặt được, cậu ta đuổi theo nàng ta đòi lại, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta không chịu trả, còn nói người nào nhặt được thì chính là của người đó. Bây giờ nhớ lại, nàng ta tươi cười xinh đẹp, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu, không hề kém Bùi Ngọc Anh chút nào.
Bùi Ngọc Anh quá mạnh mẽ, không có sự nũng nịu của nữ nhi, khí chất đầy cao ngạo, cậu ta tốn rất nhiều tâm tư để theo đuổi, lấy lòng Bùi Ngọc Anh, nhưng cho đến giờ một nụ hôn cũng chưa có. Mặc dù cô nương nên rụt rè nhưng cũng không cần quá mức như vậy, cậu ta chỉ muốn có một tiểu nương tử xinh đẹp mỏng manh nũng nịu chứ không phải là một tiểu nương tử có thể làm chuyện lớn.
Cậu ta nghĩ cậu ta vẫn luôn bỏ qua chút khuyết điểm ấy. Dù sao tình cảm đã nhiều năm, không phải vạn bất đắc dĩ, cậu ta sẽ từ bỏ, nhưng mà Bùi Ngọc Anh không tin cậu ta.
Nếu đã như thế thì cậu ta cũng không cần thiết giải thích nữa.
Để xem cuối cùng ai sẽ hối hận.
Cậu ta phất tay áo bỏ đi.
Lúc này Bùi Ngọc Kiều chạy tới, nàng kêu lên: "Chu ca ca."
Chu Dịch nhìn lại thì thấy một tiểu cô nương bước nhanh tới, tóc tai hơi rối, rõ ràng là đi vội.
"Ngọc Kiều?" Cậu ta ngạc nhiên.
Trước đây hai nhà qua lại thân thiết nên cậu ta khá quen thuộc với Bùi Ngọc Kiều, hơn nữa vì mối quan hệ với Bùi Ngọc Anh mà cậu ta đối xử tốt hơn với Bùi Ngọc Kiều, còn xem nàng như muội muội của mình.
"Chu ca ca." Bùi Ngọc Kiều bước tới kéo tay áo cậu ta, nàng lo lắng nói, "Vừa rồi muội muội không cố ý tát ca đâu."
Thì ra nàng nhìn thấy.
Đàn ông bị một người con gái tát quả là mất mặt, Chu Dịch xấu hổ, vừa đỏ mặt vừa lạnh nhạt nói: "Ca biết."
"Muội muội là vì..." Bùi Ngọc Kiều mới vừa nghe được chuyện ngọc bội, còn có tên Hứa Đại Mi, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Muội theo muội muội tới Quang Minh Tự, ở đó có gặp Hứa Đại Mi."
"Hở?"
Thì ra là thế, thảo nào nàng hỏi chuyện ngọc bội, Chu Dịch nghĩ thầm, Hứa Đại Mi đeo ngọc bội bên người, có thể thấy là nàng ta thích cậu ta. Hứa Đại Mi luôn thể hiện tình cảm ra bên ngoài, còn Bùi Ngọc Anh thì không. Lúc gặp cậu ta, nàng ta luôn liếc mắt đưa tình.
Bên tai lại nghe Bùi Ngọc Kiều nói: "Không biết tại sao muội muội hiểu lầm ca, Chu ca ca, ca đừng tức giận, chỉ là muội muội hơi hiếu thắng." Hiếu thắng đến mức tủi thân gì cũng giấu ở trong lòng, Bùi Ngọc Kiều chợt nhớ tới, đời trước nàng chỉ thấy Bùi Ngọc Anh khóc một lần, đó là ngày nàng xuất giá.
Lúc Bùi Ngọc Anh ở nhà phu quân, dù cho gặp bất cứ chuyện gì, kể cả chuyện không thể sinh con muội muội cũng chưa từng khóc.
Thật là một người kiên cường quá mức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!