Chương 48: (Vô Đề)

Bùi Ngọc Kiều không hiểu vì sao Tư Đồ Tu làm như vậy, muội muội gặp mặt Chu Dịch đã là phiền phức lắm rồi, bây giờ chàng lại làm lộ Từ Hàm, vì sao chàng làm thế?

Nàng ngẩng đầu nhìn về chàng.

Chàng nhìn nàng mỉm cười, đưa ngón tay đặt lên môi, ý bảo nàng đừng lên tiếng mà tiếp tục nhìn, giống như là sắp có trò hay.

Bùi Ngọc Kiều càng không hiểu, nhưng nàng không có cách nào, cũng không thể đi ra ngoài, vậy sẽ càng rối, nàng đưa mắt nhìn bọn họ qua lá cây.

Từ Hàm từ từ đi tới.

Nhìn thấy hắn, Bùi Ngọc Anh trợn mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Dưới ánh trăng, nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, khí chất trầm ổn, Chu Dịch nhìn một cái là biết hắn là ai. Trước đây hoàng thượng mở tiệc Lộc Minh chiêu đãi học trò khoa cử, hắn ta làm phó chỉ huy sứ bảo vệ an toàn, tất nhiên là có gặp hắn, chỉ là không ngờ hôm nay gặp lại dưới tình hướng này. Chu Dịch đỏ mặt, vừa rồi hắn ta đau khổ cầu xin Bùi Ngọc Anh, chắc là Từ Hàm đã nghe hết rồi? Hai người bọn họ đã đính hôn nên coi hắn ta thành trò cười?

Chu Dịch cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng cứ đi thế này thì hắn ta không cam lòng.

Hắn ta nhìn Từ Hàm rồi lại nhìn Bùi Ngọc Anh, nhìn bọn họ trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, Chu Dịch nhíu mày hỏi Bùi Ngọc Anh: "Nàng muốn hẹn hắn thì sao lại hẹn ta nữa? Ta làm phiền nàng sao?"

Một lời trách móc mang theo ác ý.

Ngay trước mặt Từ Hàm, hắn ta hắt nước bẩn lên người Bùi Ngọc Anh, dù Bùi Ngọc Anh mạnh mẽ thì lúc này cũng tức giận đến run rẩy toàn thân.

Từ Hàm coi như đã thấy được bản lĩnh của Chu Dịch, hắn lạnh lùng nói: "Ngọc Anh không biết ta tới, nhưng người phụ bạc như ngươi có mặt mũi mở miệng ở đây sao?"

"Ai phụ bạc?" Chu Dịch cười lạnh nói, "Rõ ràng là nàng phụ bạc, ta và nàng đã nói sẽ bên nhau tới già, bây giờ chỉ mới gặp một chút đau khổ là nàng đã vội bám theo ngươi. Ngươi cho rằng nàng thật sự thích ngươi sao? Vì muốn buộc ta thuyết phục phụ mẫu nên nàng mới đính hôn với ngươi, Từ Hàm ngươi có là cái gì, ta nghe người ta nói mẹ con các ngươi bị Từ gia đuổi ra ngoài, chỉ là là chó nhà có tang mà thôi!"

Bùi Ngọc Anh không thể nhịn nữa, "Chu Dịch, huynh đừng ngậm máu phun người!"

"Thật hay giả, nàng tự mình biết." Chu Dịch thật sự nhẫn tâm, Bùi Ngọc Anh làm hắn ta không dễ chịu thì hắn ta cũng sẽ làm nàng ấy không dễ chịu.

Nam nhi cần gì làm khó một cô nương, lúc này Từ Hàm không tin là Chu Dịch thật sự thích Bùi Ngọc Anh.

Nếu thích thì sao làm nàng ấy khó chịu? Nếu thích thì hắn ta sẽ không nói những lời này.

Đại khái chỉ là tình cảm của một mình hắn ta thôi.

Từ Hàm lạnh lùng nói: "Dù ngươi nói như thế nào thì ta cũng tin tưởng Ngọc Anh, tiểu nhân vô sỉ như ngươi thật làm người ta chán ghét. Không biết Tào quốc công dạy dỗ nhi tử như thế nào nữa. Nếu ta nhớ không lầm thì năm đó hoàng thượng từng ban thưởng hoa sen vàng, khen Chu gia ngươi là trụ cột nước nhà, nhưng ngươi ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không biết thì sao tương lai gánh vác trách nhiệm lớn được? Phàm là trị quân, trước tiên phải dạy lễ nghĩa, khích lệ dùng lễ nghĩa để không thẹn lòng.

Ngươi là phó chỉ huy sứ mà không biết liêm sỉ, vậy sao có mặt mũi thống lĩnh đại quân."

Mấy câu nói làm Chu Dịch thay đổi sắc mặt, chuyện của hắn ta làm liên lụy đến Chu gia, giọng điệu của Từ Hàm như người lớn, thậm chí hắn còn lấy mặt mũi phụ thân hắn ta ra nói, làm sao hắn ta có thể chịu được, hắn ta tức giận quát một tiếng, nắm tay thành đấm nhào lên.

Từ Hàm lắc mình một cái: "Ta không muốn tranh cãi với chó điên, đánh nhau với ngươi chỉ làm hạ thấp thân phận của ta." Hắn quát to "Người đâu." Rồi quay sang nhìn Bùi Ngọc Anh.

Bùi Ngọc Anh hiểu ý lớn tiếng nói: "Có chó điên, mau bắt đi."

Tùy tùng nàng ấy dẫn tới nghe lệnh đi ra.

Có khoảng hai mươi người bao vây Chu Dịch.

Chu Dịch ngẩn người, hắn ta biết mình sẽ không giành được ngon ngọt gì, nếu thật sự đánh nhau thì còn có Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân nữa, hắn ta không có khả năng thắng, cuối cùng truyền tới tai phụ mẫu thì càng tệ hơn nữa, hắn ta trừng mắt nhìn hai người rồi bước đi.

Trong bóng đêm, bóng lưng vội vội vàng vàng, hoàn toàn giống chó nuôi trong nhà.

Thấy hắn ta đi rồi, Bùi Ngọc Anh dường như không còn sức lực mà khoát khoát tay cho tùy tùng lui ra, nàng ấy ngồi xuống thềm đá trước nhà tranh.

Im lặng một lát, Từ Hàm nói: "Ta muốn nói chuyện với nàng, lại thấy nàng đi thẳng về phía trước, ta sợ nàng gặp nguy hiểm."

Hắn đang giải thích tại sao ở có mặt ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!