Chương 47: (Vô Đề)

Bùi Ngọc Anh bình tĩnh xem thư, xem xong bỏ vào tay áo rồi trở về phòng.

Bùi Ngọc Họa hỏi: "Nhị tỷ, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Nàng ấy cười hỏi Bùi Ứng Hồng: "Buổi chiều ca ca định làm gì?"

Từ Hàm nhìn Bùi Ngọc Anh, ánh mắt hắn lóe lên.

Bùi Ứng Hồng nói: "Đi lên núi săn thú, buổi tối cho bọn muội ăn món ăn dân dã."

"Trời nắng mà còn đi săn thú, cẩn thận bị cảm nắng đó." Hai huynh muội đùa giỡn, Bùi Ngọc Họa rất lo lắng cho ca ca đệ đệ, "Hay là mọi người ở nhà hóng gió, hoặc ra ruộng xem, Ứng Lân còn nhỏ mà, không lẽ ca ca muốn dẫn nó đi, lỡ có chuyện gì..." Lời còn chưa nói xong thì Bùi Ứng Lân đã cắt ngang,  "Tỷ tỷ, đệ muốn đi, trong rừng rất vui, có đủ loại chim, chúng ta bắt chim nướng ăn, còn có thỏ rừng, gà rừng..."

Hai người này không có chút văn nho nhã nào, mở miệng là săn bắt, thấy bọn họ như thế, Bùi Ngọc Họa không khuyên nữa, nàng ta quay đầu hỏi Từ Hàm: "Từ công tử cũng đi sao?"

Thoạt nhìn Từ Hàm rất nho nhã, tốt hơn nhiều so với lạnh lẽo trong ấn tượng đầu tiên, có thể là vì đã đính hôn với Bùi Ngọc Anh nên hắn thu bớt lạnh nhạt lại. Bùi Ngọc Họa nghĩ đúng là Từ thám hoa và Thẩm trạng nguyên không có duyên với mình, thật là đáng tiếc, không biết bảng nhãn năm nay như thế nào? Hình như mình chưa gặp bảng nhãn, nghĩ lại nghĩ, rồi nghĩ tới Hoa Tử Dương, nàng ta bĩu môi, nam nhân ấy mà, quá nội tâm không tốt, quá lạnh nhạt không tốt, quá mặt dày cũng không tốt.

Lẽ nào không có người vừa mức?

Từ Hàm nói: "Đi."

Hắn gặp hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng trên đường, lúc đó bọn họ mời hắn đi săn thú, hắn đã đồng ý rồi.

Bùi Ngọc Anh không kiềm được nhìn hắn, tựa như đang hỏi huynh làm được sao?

Tuy hắn có thân hình cao lớn, nhưng da hắn rất trắng, chính xác là dáng vẻ thư sinh, khó trách nàng ấy nghi ngờ.

Từ Hàm nghiêm mặt nói: "Ta từng học cưỡi ngựa bắn cung, chỉ là mấy năm nay tập trung cho khoa cử nên có chút lơ là."

Bùi Ngọc Anh hé miệng cười nói: "Vậy huynh phải cẩn thận chút, ta nghe nói trên núi có không ít sói."

Nàng ấy đang quan tâm hắn sao? Từ Hàm mỉm cười: "Được."

Hai người liếc mắt đưa tình, giờ khắc này, dường như muội muội rất vui vẻ, giống như lúc bên cạnh Chu Dịch trước đây, nụ cười luôn khác bình thường, Bùi Ngọc Kiều âm thầm thở dài, chỉ mong đời này Từ Hàm có lương tâm chút, có thể toàn tâm toàn ý với muội muội.

Ba người nam nhi trò chuyện một lát rồi gọi người đứng đầu thôn trang lấy cung tên, dây thừng tớ, sau đó cưỡi ngựa lên núi.

Tới giờ thân mới trở về.

Thắng lợi trở về.

Bùi Ngọc Kiều nghe thấy tiếng hoan hô từ xa của Bùi Ngọc Họa, nàng buông sổ sách trong tay ra, đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"

"Nhìn kìa." Bùi Ngọc Họa chỉ ra bên ngoài.

Nàng nhìn theo, sau đó cũng hô lên: "Một con lợn rừng thật lớn nha! Ai bắn trúng vậy?"

Nhìn qua khoảng hơn một trăm cân.

"Đại ca bắn đầu tiên, sau đó Từ công tử bắn một mũi tên, lúc đó nó mới không còn sức chạy." Bùi Ứng Hồng nói: "Hôm nay ăn thịt heo rừng, mau đem đến phòng bếp đi, nhớ khử mùi sạch sẽ. Móng heo hầm, xương sườn ướp, ngày mai ta mang về, tổ phụ tổ mẫu đều thích ăn, phần còn lại các ngươi xem làm được món nào thì làm."

Người đứng đầu thôn trang dạ một tiếng, bảo người mang heo rừng xuống phòng bếp.

Sắc trời dần tối lại, từng nhà đều có khói bếp bay lên. Tới buổi tối, bọn hạ nhân dọn lên một bàn tiệc thịt heo rừng, hương thơm xông vào mũi, nam nhi không để ý chuyện vặt vãnh, uống ly rượu to ăn miếng thịt lớn, nữ nhi cùng ngồi ngắm trăng, ăn từng miếng thịt nhỏ, ở trong sân đốt đống rơm, gió thổi khói bay khắp nơi.

Khói rơm có tác dụng đuổi côn trùng, bọn họ ngồi trong sân không sợ muỗi chích.

Mọi người cười cười nói nói, ăn một bữa cơm hết nửa canh giờ. Bùi Ngọc Kiều nhìn sắc trời, bỗng nhiên nhớ đến Tư Đồ Tu bảo nàng giờ dậu đến, nhớ đến là không vui vẻ, nhưng nếu không đi thì ai biết chàng có tới tận đây không? Nàng đang nghĩ ngợi thì Bùi Ngọc Anh đã đứng lên, dường như là ăn xong, nàng cũng đứng lên theo, có điều lúc đến phòng thì nàng quay đầu lại nhìn, dường như muội muội đi ra ngoài.

Chẳng lẽ là đi dạo?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!