Chương 46: (Vô Đề)

Giọng nói khe khẽ kèm theo đau đớn.

Bùi Ngọc Kiều vội ngồi xổm xuống cạnh chàng, kéo tay áo chàng lên xem.

Có lẽ bị nàng đụng đau nên chàng nhíu mày, đôi mắt sâu như nước nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng chột dạ, đầu nàng càng cúi thấp, nàng nhỏ giọng nói: "Ta không phải cố ý..." Nàng không ngờ sẽ đâm trúng chàng, nàng cho là chàng thấy nàng đâm thì sẽ tránh, như vậy nàng mới có thể nhân cơ hội chạy trốn.

Tư Đồ Tu rên một tiếng, "Nàng biết đây là tội lớn không?"

Đâm vương gia, đây không phải chuyện đùa, tất nhiên Bùi Ngọc Kiều không muốn thừa nhận, nàng mím môi, động tác kéo ống tay áo chàng lên càng nhẹ hơn.

Một vết thương cắt ngang dài khoảng mấy tấc hiện ra trước mắt, máu bên trong từ từ chảy ra.

Lòng nàng run lên, nàng ngập ngừng nói: "Có nên mời đại phu không?"

"Nếu mời thì ai cũng biết là nàng làm." Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Trong ngực ta có thuốc trị thương."

Là muốn nàng lấy.

Nàng lưỡng lự nhìn ra phía trước, Mã Nghị thức thời núp sau cây, đến cả bóng người cũng không thấy, nàng lại nhìn Trúc Linh, vẻ mặt do dự. Vừa rồi dứt khoát đâm chàng, còn bây giờ lại nhìn trước nhìn sau, Tư Đồ Tu kiềm nén cơn giận lại, "Nàng muốn bản vương chảy máu đến chết?"

Nói vậy là chàng không muốn để Trúc Linh thay nàng, Bùi Ngọc Kiều đành phải đưa tay mò ngực áo chàng.

Ngày mùa hè nắng nóng, chàng ăn mặc phong phanh, trừ áo bên ngoài thì cũng chỉ có áo lót bên trong, nàng có thể cảm nhận được lồng ngực cứng rắn sau lớp vải mỏng manh kia, khuôn mặt nàng đỏ lên, giống như nụ hoa xinh tươi đang chờ nở rộ, Tư Đồ Tu nhìn khuôn mặt đỏ của nàng, không kiềm được nở nụ cười.

Làm chàng bị thương, tất nhiên phải trả giá rồi.

Nàng chịu đựng tim đập nhanh mà mò trong ngực chàng, tìm một lát vẫn không thấy thuốc trị thương, nàng ngẩng đầu hỏi: "Tại sao tìm không thấy?"

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở giữa môi nàng như lướt qua mặt chàng, mắt chàng nhìn xuống đôi môi đỏ thắm của nàng, suýt nữa là cúi đầu. Nếu làm vậy thì sẽ dọa nàng, nàng lại đâm chàng một nhát nữa thì khổ. Tư Đồ Tu không muốn hai lần ăn kiếm, mắt chàng vừa chuyển, đầu tựa lên gốc hạnh, "À, có lẽ là bản vương nhớ nhầm."

Giọng nói hời hợt, tư thế ưu nhã, thậm chí còn có chút lười biếng, chàng thật sự không coi vết thương kia ra gì.

Chàng học võ từ nhỏ, lăn lộn đánh nhau, vết thương nào mà chưa từng có.

Bùi Ngọc Kiều tức giận rút tay lại.

Thấy nàng bĩu môi, dáng vẻ muốn trách chàng lại không dám, Tư Đồ Tu nhếch môi, chàng lấy thuốc trị thương từ bên hông đưa nàng rồi nói: "Lau sạch rồi bôi thuốc."

Nàng nghe theo.

Là do nàng gây ra nên nàng phải xử lý, làm xong nàng sẽ đi ngay.

Nàng cầm khăn nhẹ nhàng lau vết thương, máu từ từ hết chảy, nàng nói: "Ta muốn bôi thuốc."

Chàng ừ một tiếng.

"Có thể sẽ đau." Thuốc đắng dã tật, thuốc trị thương cũng giống vậy, lúc bôi lên sẽ rất rát.

Chàng nói: "Vậy nàng nhẹ một chút."

Ngồi xổm thấy khó chịu, nàng dứt khoát ngồi trên mặt đất, váy trắng bung ra như đóa hoa bồ công anh. Nàng cầm tay chàng, bôi thuốc trị thương từng chút từng chút một, bôi rồi nàng lại sợ bôi không đều nên dùng đầu ngón tay miết đều ra. Ánh mặt trời rơi vào mặt chàng, chàng có thể thấy từng sợi lông tơ trên mặt nàng, ánh mắt của nàng vừa yên tĩnh vừa mềm mại, xua tan khí nóng mùa hè.

Thuốc trị thương này có tác dụng nhanh, nhưng cũng làm vết thương đau rát, cánh tay chàng hơi rung rung.

Bùi Ngọc Kiều thấy được, biết chàng đau, nàng không kiềm được hỏi: "Sao huynh không tránh?"

Với võ công của chàng thì muốn tránh là rất dễ.

Tư Đồ Tu nhìn lỗ tai xinh xắn lộ ra bên ngoài tóc đen của nàng rồi nói: "Nếu nàng hận bản vương thì cho nàng ám sát một lần cũng không quá đáng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!