Mã Nghị ngậm miệng, hắn nghĩ ai nhìn vào cũng thấy hành động này của chàng là nhìn lén, hắn chỉ có lòng tốt nhắc nhở mà thôi, ai bảo chủ tử giống như bị quỷ ám, cô nương đi tắm suối nước nóng mà cũng muốn đi theo.
Hắn cầu mong Tư Đồ Tu nhanh chóng cưới được thê tử, như vậy thì cuộc sống của thuộc hạ như bọn họ dễ dàng hơn một chút, ít nhất không cần phải nhìn chằm chằm Bùi đại cô nương nữa.
Tư Đồ Tu nghỉ chân một lát rồi quay về.
Đúng là không nhìn lén được, ba tỷ muội này cứ dính với nhau thì sao chàng có thể gặp riêng Bùi Ngọc Kiều đây? Đã mấy ngày trôi qua rồi, dù sao nàng cũng phải có câu trả lời cho những lời nói của chàng chứ? Liệu nàng có nhớ chàng hay không?
Chàng nhíu mày, im lặng một lát rồi nói: "Ngươi canh giữ thôn trang cho kỹ, sợ là có sơ sót."
Mã Nghị ho nhẹ một tiếng: "Ý của vương gia là..."
"Ngươi đi làm."
Tuy Hứa quý phi đã đồng ý, chuyện này trước sau cũng thành, nhưng chàng vẫn muốn tới gặp nàng.
Hai người đi về.
Xa xa nhìn thấy một bóng người lấp ló, vóc người thon dài mặc áo bào màu xanh nhạt, Tư Đồ Tu biết hắn, chàng vô ý thức lùi ra sau bụi lau sậy, trong lòng thấy khó hiểu, Chu Dịch tới đây làm gì? Bây giờ Bùi Ngọc Anh đã đính hôn với Từ Hàm, nàng ấy đã không còn liên quan gì tới hắn nữa, sao hắn lại tới đây?
Nhớ tới đời trước, sau khi Bùi Ngọc Anh gả cho Từ Hàm, tiểu tử này từng đánh nhau với Từ Hàm, toàn bộ người kinh thành đều cho rằng Bùi Ngọc Anh có tư tình với hắn. Lúc đó chàng có hỏi Bùi Ngọc Kiều mới biết được trước kia Bùi Ngọc Anh muốn gả cho Chu Dịch, sau xảy ra chuyện gì đó mà Chu gia và Bùi gia không còn qua lại, còn Chu Dịch cô nương Tôn gia.
Tư Đồ Tu phân phó Mã Nghị: "Ngươi cho người nhìn hắn."
Mã Nghị đồng ý.
Chu Dịch do do dự dự không biết muốn làm cái gì, hắn đứng đó một khắc đồng mới đi, đợi hắn đi hai người mới bước ra.
Lúc này Bùi Ngọc Kiều đã cởi quần áo ngâm mình trong dòng nước ấm áp, nàng cười híp mắt nói: "Nếu kinh thành có suối nước nóng như vậy thì tốt quá, không phải không phải, nếu trong nhà có thì tốt quá."
Bùi Ngọc Họa cười nói: "Nằm mơ đi, cho dù có cũng không tới lượt chúng ta."
Kinh thành có hoàng đế, còn có vương gia, nếu thật sự có nơi tốt như vậy thì đã bị đoạt đi rồi. Chỉ có nơi thôn quê trong núi thế này mới không có người để ý tới, các nàng mới có thể mình thỏa thích. Hơn nữa suối nước nóng này khá nhỏ, nếu lớn hơn thì đã bị hoàng gia lấy rồi, mấy vị vương gia trong kinh thành có ai không có thôn đâu.
Bùi Ngọc Kiều thở dài: "Nói vậy cũng đúng."
Ba người nói chuyện với nhau, Bùi Ngọc Anh cười nói: "Ngâm nước đi, hôm nay là ngày nghỉ, muội đoán ca ca và Ứng Lân sẽ đến."
"Rủ bọn họ tới ngâm suối nước nóng."
Bùi Ngọc Họa bĩu môi: "Nam nhi như bọn họ đâu chịu tới nơi này. Trời nóng cỡ nào cũng chỉ tắm nước lạnh. Đâu biết ngâm suối nước nóng ngoài trời sẽ khử nhiệt, còn có nhiều tác dụng tốt khác, đại phu nói rất có lợi với thân thể." Nàng ta nhìn Bùi Ngọc Kiều ở đối diện đang rất thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.
Lông mi dài run rẩy như cánh bướm, gương mặt nhuộm chút đỏ ửng, mơ màng trong sương mù, đẹp đến không giống người, câu hồn đoạt phách, Bùi Ngọc Họa nổi lên ý đùa giỡn, nàng ta bỗng hắt nước qua nàng.
Bùi Ngọc Kiều giống như đứa trẻ đùa giỡn, hai người ầm ĩ trong suối nước làm tóc tai ướt đẫm.
Trở lại thôn trang, ba người trở về phòng mình, Bùi Ngọc Anh nói: "Lát nữa ca ca ta tới, các ngươi chuẩn bị tốt thức ăn, trời như thế này, đừng nấu món quá khô."
Người đứng đầu thôn trang đồng ý.
Tuy nước ở suối nước nóng sạch sẽ, nhưng đi về tới phòng lại đổ mồ hôi, Bùi Ngọc Kiều tắm lần nữa rồi thay váy mới, Trúc Linh lấy khăn lau tóc cho nàng. Trời nóng nực, chỉ lau một lát là tóc khô, vẫn còn bất tiện chải đầu, thùy ở sau ót.
"Muội muội nói quan sát vài ngày đã, em thấy người đứng đầu thôn trang ổn không?" Bùi Ngọc Kiều thuận miệng hỏi, đời này nàng chăm chỉ hơn đời trước, cái gì cũng nguyện ý học, Bùi Ngọc Anh nói xong, nàng đã gọi Trúc Linh dặn dò hai nha hoàn chú ý, không chừng có thể phát hiện cái gì.
Trúc Linh nói: "Nhìn có vẻ đàng hoàng, chăm sóc chu đáo các cô nương..." Trúc Linh vừa nói xong một câu, bỗng nghe "Cạch" một tiếng, không biết là vật gì vừa được bắn vào làm các nàng giật mình. Trúc Linh chăm chú nhìn, thì ra là trên khung cửa có một mũi tên bị cắm vào, toàn thân mũi tên đen thùi, đuôi tên có lông vũ vẫn còn rung rung.
Bùi Ngọc Kiều cũng nhìn thấy, nàng ngạc nhiên nói: "Trên đó có phong thư."
Trúc Linh lấy xuống mở ra nhìn thì thay đổi sắc mặt, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Là của Sở vương điện hạ viết." Nàng ấy đưa thư cho Bùi Ngọc Kiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!