Tư Đồ Hằng Thành có bốn tỷ muội, trưởng công chúa Khánh Dương là một trong số đó, năm đó bà ta gả cho trưởng tử Diêu gia Diêu Mẫn Trung, sinh được hai đứa con trai, còn vị cô nương này là trưởng nữ Diêu Trân của Diêu Mẫn An, đệ đệ Diêu Mẫn Trung. Tiểu cô nương trời sinh miệng ngọt lại thích cười. Lúc hoàng thái hậu còn sống, công chúa Khánh Dương dẫn nàng ta vào cung, hoàng thái hậu rất thích, vì vậy khi nàng ta còn bé thường tới cung chơi, nên quen thuộc với mấy vị vương gia, chỉ là sau hoàng thái hậu qua đời, tới nay mới gặp lại.
Nếu chàng không trọng sinh thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên giống như trước.
Tiểu cô nương luôn miệng gọi chàng thất ca ca năm đó đã lớn như vậy, suýt nữa không nhận ra, mà bây giờ, chàng thản nhiên nói: "Diêu cô nương."
Không vui không buồn, đôi mắt bình tĩnh như nước, thậm chí còn có chút lạnh lẽo. Diêu Trân nhớ tới khi còn bé, nàng ta thấy không ai chơi với Tư Đồ Tu thì mang maracas (Một nhạc cụ gõ khô làm từ quả bầu, vỏ dừa và được làm đầy với đậu khô hoặc hạt) tới lắc lắc chọc chàng, sau đó chàng sẽ nở nụ cười.
Khi đó chàng mới mười tuổi mà đã rất tuấn tú, nàng ta cảm thấy chàng là thiếu niên đẹp nhất trên đời.
Nhưng hôm nay gặp lại, chàng không còn thân thiện như xưa nữa, hắn không có trong ngày thường thân thiện, Diêu Trân vốn tưởng rằng trong lòng chàng vẫn còn chút gì đó với nàng ta, bây giờ thấy chàng như vậy thì thất vọng, nàng ta đánh cuộc chu mỏ nói: "Thất ca ca, ca ca quên muội rồi sao? Trước đây muội có tặng ca ca vài món đồ chơi đó."
Tư Đồ Tu nói: "Không phải bản vương nhận ra cô sao? Sao lại nói là quên?"
Chàng chỉ muốn giữ khoảng cách với nàng ta mà thôi.
Đời trước sau khi Bùi Ngọc Kiều qua đời, Hứa quý phi từng muốn cho Diêu Trân làm kế thất của chàng, nhưng chàng không đồng ý.
Giọng nói sang sảng của trưởng công chúa Khánh Dương Tư Đồ Óanh vang lên:"Hai đứa các con còn ôn chuyện à? Mau lại đây."
Diêu Trân nhìn chằm chằm Tư Đồ Tu, nàng ta giậm chân giành vào trước.
"Tham kiến nương nương, cô." Tư Đồ Tu vào trong điện cười nói: "Không ngờ là cô tới, sao không dẫn theo bọn Lâm Mậu?"
Đó là hai đứa con trai của Tư Đồ Óanh.
"Bọn nó đi chơi rồi, bây giờ đang ở Sơn Đông với tướng công, trời vừa sáng là la hét đòi đi xem mặt trời mọc." Tư Đồ Óanh có tướng công thích du sơn ngoạn thủy, con trai bà ta cũng giống y như tướng công, sau khi lớn lên liền theo phụ thân đi khắp nơi, ít khi ở nhà, đứa con lớn còn có chí hướng rộng lớn hơn, nó muốn viết du ký truyền lại đời sau.
Thấy bà ta có vẻ bực bội, Hứa quý phi cười nói: "Đó là phúc mà, người bình thường muốn như vậy còn không được, chỉ cần bọn họ tốt với tỷ là được."
Tư Đồ Óanh thở dài.
Cũng đành chịu vậy thôi. Mỗi lần Diêu Mẫn Trung từ xa về đều đem các vật không quá lạ về nhà, còn có tiểu biệt thắng tân hôn, cũng là một loại tình thú.
Hứa quý phi phân phó cung nhân dọn đũa, ra ý bảo Tư Đồ Tu ngồi xuống: "Hôm nay định mời con tới dùng bữa, đúng lúc cô con dẫn theo Trân nhi tới, chỉ là nam nữ khác nhau nên Trân nhi đã ăn trước rồi." Trong lúc bà ta nói chuyện, cung nhân đã dọn đầy bàn thức ăn, tất cả đều là món Tư Đồ Tu thích ăn.
Hứa quý phi chưa từng nhớ sai sở thích của chàng.
Tư Đồ Óanh than thở: "Nương nương đối với con thật tốt, ta thấy Cảnh nhi còn chưa được như vậy."
Tư Đồ Tu cười cười ăn cơm trước mặt bọn họ. Diêu Trân đứng ở bên cạnh hay nhìn lén chàng, nàng ta từng gặp chàng bên ngoài, chỉ là luôn đứng ở xa, chàng ca hơn trong trí nhớ nhiều, dường như thoải mái hơn, chàng trước kia hay bị người khi dễ, không bao giờ cười.
Nàng ta nhớ nàng ta từng hỏi chàng, chàng nói là nhìn qua giống như người khác không để ý chàng, nhưng sự thật là chàng không để ý người khác.
Diêu Trân càng nghĩ càng thấy buồn, bây giờ chàng nhìn cũng không nhìn nàng ta.
Nói vài chuyện bình thường rồi Tư Đồ Óanh dẫn Diêu Trân đi.
Vừa rồi Hứa quý phi đã quan sát lời nói sắc mặt, bà ta hiểu Tư Đồ Tu không hứng thú gì với Diêu Trân. Đây là ngoài dự liệu của bà ta, bà ta từng cho người đi tìm hiểu thì biết Bùi Ngọc Kiều có tính tình như thế này, thậm chí còn ngốc hơn Diêu Trân nữa, hơn nữa hai đứa nó còn có giao tình thời bé, làm sao lại như vậy được?
Đúng là không thể hiểu được.
Tư Đồ Tu rõ như lòng bàn tay tâm tư của Hứa quý phi, muốn dùng Diêu Trân thử chàng, đâu có dễ dàng như vậy? Chàng bỗng đứng lên thi lễ với Hứa quý phi.
Hứa quý phi ngạc nhiên, "Đang yên đang lành, con làm gì vậy?"
"Là con làm khó nương nương rồi." Tư Đồ Tu cúi thấp đầu, "Vào Tết Đoan Ngọ, con có nói với ngũ ca chuyện đại cô nương Bùi gia, mấy ngày qua con đã nghĩ kĩ, con không nên có ý nghĩ này, phận làm con sao có thể tự làm chủ chuyện nhân duyên, tất cả phải do phụ hoàng đồng ý. Nếu ngũ ca có nói với nương nương thì xin nương nương đừng để ở trong lòng."
Chàng bỗng nhiên nói rõ, Hứa quý phi không tiện giả vờ không biết: "Cảnh nhi từng nói qua, có điều ta nghe nói Bùi đại cô nương muốn kén rể, có lẽ là Bùi gia có tính toán của riêng mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!