Chương 43: (Vô Đề)

Tựa như đoá phù dung trong trướng rũ màn che, dù đã đốt hương nhưng vẫn không thể khoả lấp hết mùi hương hoan ái nồng đậm trong phòng. Tư Đồ Hằng Thành nghiêng người tựa vào gối, nhìn bóng lưng lả lướt trước mắt.

Một người phụ nữ tầm 30 tuổi đã lấy chồng nhưng vẫn xinh đẹp như thời thiếu nữ,  tựa báu vật quý giá nhất trên thế gian này, bà chẳng hề thay đổi gì so với lúc ông gặp bà lần đầu vào dịp tết Đoan Ngọ ở 25 năm trước.

Hoàng tổ mẫu bảo đây là em họ của cháu.

Lúc ấy chẳng qua bà chỉ vừa 14 tuổi nhưng đã có dung mạo xinh đẹp, lại tài hoa hơn người, còn nhỏ tuổi mà đã sáng tác ra một bài thơ hay tuyệt. Hoàng tổ mẫu thích bà nên thường để nàng bầu bạn bên người, thỉnh thoảng sẽ ở lại trong cung một khoảng thời gian....

Tư Đồ Huyền Nguyệt chẳng nghe ông có động tĩnh gì, bèn quay đầu nhìn ông: "Hoàng thượng phải trở về, bằng không thì sáng mai làm sao thượng triều đây?"

Bà nói dửng dưng, vì bà chưa từng giữ ông lại. Dù đôi bên đều có tình, hứng thú với cơ thể của nhau và gắn bó thắm thiết như đôi tri âm tri kỷ Chung Tử Kỳ và Bá Nha nhưng trước đây bà chẳng hề do dự rời xa ông, gả cho công tử của nhà  họ Hứa là Hứa Hoài Gíac. Một kẻ thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt, thua kém ông đâu chỉ ngàn dặm chứ? Tư Đồ Hằng Thành vừa nhớ lại chuyện xưa liền cảm thấy trong lòng nhói đau như một chiếc gai đâm sâu vào tim ông, nên lại vươn tay kéo bà vào lòng.

Bà càng giãy dụa càng khiến ông ôm chặt hơn, cuối cùng cừu non cũng vào miệng cọp, không thể phản kháng.

Chiếc giường đen mạ vàng hơi lung lay, ánh nến lập loè khiến những đoá hoa phù dung thêu trên màn trướng càng thêm phần mềm mại, trong đêm một đoá hoa vô tình nở rộ từ trái tim người nào đó

Khi những tia nắng ban mai đầu tiên hắt lên song cửa, Bùi Ngọc Kiều đã thức dậy. Ngày hè tuy nóng bức nhưng ánh nắng rực rỡ loang khắp cả căn phòng và những đoá hoa đua nhau khoe sắc cũng khiến lòng người vui  sướng phần nào.

Trên đường đến phòng chính thỉnh an trưởng bối, hai nha hoàn cầm quạt lụa quạt cho nàng, còn một nha hoàn cầm dù che nắng cho nàng.

Thái phu nhân nhìn vầng trán hơi ướt mồ hôi của nàng, liền cười nói: "Thời tiết quá nóng rồi, cháu đừng đến nữa, nhìn cháu chẳng có ngày nào thoải mái cả."

Bùi Ngọc Kiều đi tới ôm tay bà nũng nịu: "Bởi vì một ngày cháu không gặp tổ mẫu liền cảm thấy đau lòng."

"Xem miệng mồm của cháu này, ngọt quá đến mức chết người luôn đấy." Thái phu nhân nói vậy nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ, tuổi càng lớn càng thích náo nhiệt nhưng đám con cháu rất ít khi ở chung với người già như bà. Ở ngoài nghịch ngợm như Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân cũng không dám nói nhiều trước mặt trưởng bối.

Đương nhiên không hề liên quan đến lão Bùi Mạnh Kiên luôn thích lên tiếng dạy dỗ người khác.

Nhưng Bùi Ngọc Kiều không sợ những chuyện này, mỗi ngày nàng đều đến khiến cả viện tràn đầy sức sống hẳn lên, nên Thái phu nhân càng thích nàng hơn.

Mã thị nhìn bọn họ lại rồi tiếp tục bàn bạc về chuyện hôn sự của Bùi Ngọc Anh. Bà muốn Bùi Ngọc Anh gả đi trước, sau đấy cả nhà có thể cùng tập trung lo chuyện hôn sự của Bùi Ngọc Hoạ, dù sao Bùi Ngọc Kiều muốn kén rể, chuyện này chắc chắn sẽ tốn một khoảng thời gian rồi.

Thái phu nhân nói: "Đầu tiên xử lý chuyện đồ cưới trước đi, những thứ ta nói hôm qua đã mua bổ sung chưa? Tuy sản nghiệp của nhà họ Từ ít ỏi nhưng bên người có nhiều đồ cưới một chút vẫn an tâm hơn."

"Đã mua rồi ạ, lát đưa con sẽ lấy hoá đơn cho người xem." Mã thị khá hài lòng với cách chi tiền mạnh tay xa xỉ của Thái phu nhân.

Mặc dù Bùi Ngọc Anh là con cháu dòng trưởng nhưng Thái phu nhân vẫn luôn công bằng từ trước đến giờ, sau này đến lúc Bùi Ngọc Hoạ gả đi chắc sẽ không kém gì mấy, bây giờ chỉ còn thiếu một nhà  chồng tương lai phù hợp mà thôi. Bà đang nói thì bỗng nhiên có một ma ma từ bên ngoài vào bẩm báo: "Công tử nhà họ Hứa cầu kiến, bảo là đến xin lỗi vì chuyện du thuyền hôm qua."

Thái phu nhân than một tiếng ôi chao: "Cậu ấy đến thật kìa, nhưng hai đứa Ứng Hồng và Ứng Lân đều không ở nhà, hôm nay lại không phải là ngày hưu mộc(*)...." Bà dừng một lát lại nói, "Hoa công tử không cần đến thư viện đọc sách sao?"

(*) Ngày hưu mộc: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là ngày hưu mộc.

Bùi Ngọc Kiều ngồi bên cạnh, nghe thấy liền buồn cười trong lòng.

Vị Hoa công tử này có tên đầy đủ là Hoa Tử Dương, kiếp trước chính là vị hôn phu của Bùi Ngọc Hoạ, dù không chăm chỉ học hành nhưng vẫn thi đậu cử nhân vào 3 năm trước. Nếu nói về người thì khuyết điểm khá nhiều, nhưng ưu điểm cũng không ít.

Mã thị: "Nếu đã đến rồi, thì cũng không thể không gặp."

Hoa đại nhân là Tả thị lang của bộ Lại, đành phải niệm tình mặt mũi của ông ta nên cho vào.

Thái phu nhân lên tiếng bảo.

Lúc này, Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Hoạ mới đến phòng chính, Bùi Ngọc Kiều chợt phát hiện ra hôm nay Bùi Ngọc Hoạ có ăn mặc chỉnh chu một phen, xinh hơn thường ngày một chút. Nàng chỉ khẽ mỉm cười, hai người bọn họ đúng là hoan hỉ oan gia, chỉ là không ngờ đến đã kết duyên từ hôm qua.

Vì kiếp trước cũng là nàng không đúng, quan hệ chị em giữa bọn họ không tốt, nên Bùi Ngọc Hoạ không đi chơi thuyền với bọn họ, gặp gỡ Hoa Tử Dương ở nhà họ Trương. Bây giờ đã sớm hơn nửa năm, nên phải nói bọn họ đúng thật là có duyên phận, thế nào cũng gặp được.

Hoa Tử Dương sai người khiên một chiếc rương quà biếu đến, vừa thấy người lớn liền hành lễ: "Thái phu nhân, Nhị phu nhân, hôm qua là lỗi của vãn bối, vô tình đụng phải thuyền của quý phủ, phụ thân mẫu thân đã trách cứ một trận, thúc giục đến cửa xin lỗi." Lại thi lễ với ba cô nương bọn họ, "Xin hãy lượng thứ."

Công tử trẻ trung tuấn tú, mặc y phục mùa xuân màu xanh biển, đầu đội một chiếc mũ thư sinh(*), vẻ ngoài thế này đã khiến người khác có thiện cảm. Thái phu nhân, rộng lượng, đã không còn trách cứ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!