Chương 4: (Vô Đề)

Xa cách mấy năm.

Đời trước, chàng theo lệnh đi Sơn Tây bình loạn, sau khi chiến thắng trở về vương phủ mới biết nàng đã qua đời nửa được nửa tháng. Bây giờ chàng chết rồi sống lại, lần này đến đây chỉ vì một tâm nguyện, đó là gặp nàng một lần.

Tuy nàng chưa phải là người đã gả cho chàng, là cô nương do chính chàng dạy dỗ, nhưng mà có còn hơn không.

Tư Đồ Tu đi thẳng về phía nàng.

Bùi Ngọc Kiều hoảng sợ, hận không thể lui lại phía sau. Trong thoáng chốc, bỗng nhớ tới lúc Tư Đồ Tu cầm thước đánh lòng bàn tay nàng, bắt nàng nằm trên giường để đánh mông nàng, từng việc từng việc, từng lần dạy bảo, tất cả lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa trong đầu, chân của nàng bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Mọi người rối rít nhìn qua, Trúc Linh vội vàng kéo Bùi Ngọc Kiều nói nhỏ: "Cô nương sao vậy? Trẹo chân sao? Đang yên đang lành sao lại té?"

Mà Trạch Lan thì đứng trơ người ra, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ Tu, nàng ta vốn tưởng rằng Thẩm Mộng Dung là xuất chúng lắm rồi, ai ngờ người này chỉ có hơn chứ không kém, người này không kém Thẩm Mộng Dung tuấn nhã chút nào, lại còn có khí chất thanh quý, thật sự như thần tiên từ trên trời giáng xuống.

Lạnh nhạt, lạnh nhạt đến hút người, khiến cho người ta muốn dùng tất cả nỗ lực để tới gần chàng, bất kể có bị tổn thương hay không.

Tim Trạch Lan đập bịch bịch.

Bùi Ngọc Kiều lại chổ Bùi Ngọc Anh đứng, nàng kéo tay áo muội muội rồi nhỏ giọng nói: "Muội muội, ta, ta xin quẻ bói rồi, chúng ta mau đi thôi!"

Bùi Ngọc Anh đã sớm mất cảm giác với sự thất lễ của tỷ tỷ mình, nàng ta vừa đưa tay đỡ trán vừa nói: "Sao phải vội như vậy? Tỷ tỷ, tỷ đi đứng tốt một chút đi. Quẻ bói đâu?"

"Quẻ bói..." Bùi Ngọc Kiều nhìn tay, không có, nhìn dưới đất, chắc là rơi ở chỗ vừa té, nàng gọi Trúc Linh đi lấy. Quẻ bói đã bị Tư Đồ Tu lấy trước, hắn nhìn lướt qua, chỉ thấy phía trên có bốn hàng chữ, "Một ngày mặt trời mọc ở hướng đông, hai ngày nước trong rõ ràng... "

Chẳng lẽ nàng cầu quẻ nhân duyên?

Chàng nghiêng đầu nhìn Bùi Ngọc Kiều.

Tiểu cô nương vừa mới thành tâm cầu bồ tát, cái mũ che được gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, lúc này khuôn mặt vì bối rối mà trở nên hồng hào, tăng thêm vài phần xinh đẹp.

Nàng quay đầu, chỉ để ý kéo Bùi Ngọc Anh đi, ngay cả quẻ bói cũng không cần nữa.

Tư Đồ Tu nhớ tới ngày nàng gả cho mình, hồn nhiên ngây thơ, không biết sợ nhưng lại tự biết mình, nàng nói chàng không được phụ vương yêu thương nên mới cho cưới một cô nương ngốc như nàng.

Trong đôi mắt sáng ngời đầy ý thông cảm.

Đúng vậy, đó là sự thật cả thiên hạ đều biết, nhưng không ai dám nói trước mặt chàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chàng nghĩ dù có như thế nào thì phụ hoàng cũng không tuyệt tình lắm, nữ tử coi trọng bề ngoài, nàng ngốc thì ngốc nhưng vóc người tướng mạo lại ít người có thể sánh kịp, chàng không phụ hoàng ân, đêm đó muốn nàng.

Cũng là ngày đó, chàng thấy nàng khóc điềm đạm đáng yêu như hoa lê dưới mưa. Ngày thứ hai, nàng trốn tránh chàng như con mèo nhỏ bị thương.

Bọn nha hoàn tìm xung quanh, sau rốt cũng tìm được nàng trốn trong rương gỗ.

Đưa nàng tới trước mặt chàng, hai tay nàng ôm lấy ngực, vẻ mặt hoảng sợ, dường như rất sợ chàng lại cởi y phục nàng.

Giống như vừa rồi...

Chân mày chàng nhíu lại.

Không đúng!

Nàng không nên sợ chàng!

Chàng trọng sinh nên tất nhiên chàng biết Bùi Ngọc Kiều, nhưng Bùi Ngọc Kiều còn chưa biết chàng, sao lại sợ chàng? Dung mạo chàng như vậy, không nói đến tất cả các cô nương đều chết mê chết mệt, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là không tránh không kịp. Lại nói, nếu theo tính tình đơn thuần như trước của nàng thì chắc chắn sẽ hỏi chàng về quẻ bói.

Tư Đồ Tu ngạc nhiên xoay người.

Bùi Ngọc Kiều sợ đến mức trốn đi, nàng kéo tay Bùi Ngọc Anh đi nhanh về hướng chân núi, Bùi Ngọc Anh bị nàng khiến cho không hiểu gì hết, "Sao vậy? Tỷ tỷ? Chúng ta mới đến, vừa xin quẻ bói, còn chưa giải mà. Cho dù muốn về thì cũng phải đợi nhị thẩm và tam muội chứ!"

Mã thị đã dẫn Bùi Ngọc Họa ra phía ngoài thắp đèn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!