Chương 38: (Vô Đề)

Bùi Ngọc Kiều nghĩ bây giờ nàng đâu có lòng đi xem thuyền rồng nữa, nàng đang rất lo lắng cho muội muội, xem cái gì mà xem, không muốn xem thì đương nhiên là không quan tâm.

"Có lẽ là nóng quá, không cần mời đại phu, uống nhiều nước là được." Nàng biết là do lòng mình lo lắng quá nên vậy, bởi vì thân thể nàng rất tốt, ít khi sinh bệnh. Nàng dặn Trúc Linh: "Lát nữa hấp cho ta một lồng sủi cảo, ngâm trà thảo dược nhiều chút, ta sẽ uống hết."

Trúc Linh do dự nói: "Nhưng mà mụn nước to như vậy... cô nương không khó chịu sao?"

Mụn nước nổi ở môi dưới sẽ ảnh hưởng tới ăn uống.

Bùi Ngọc Kiều nhìn vào cái gương nhỏ được khắc hoa lê xung quanh, đúng là rất to, nhìn rất chướng mắt, nhưng có mời đại phu cũng vô dụng thôi. Đời trước nàng từng bị thế này, đại phu xem xong không cho thuốc gì cả, chỉ dặn là ăn uống thanh đạm, hơn nữa nàng không muốn uống thuốc, đắng lắm.

"Không có gì đâu, chỉ cần không húp cháo thì sẽ không đụng trúng môi."

Trúc Linh thấy nàng đã quyết định thì không nói nữa. Bùi Ngọc Kiều tới phòng chính thỉnh an, thái phu nhân lo lắng hỏi han, còn gọi Hồ ma ma lấy một lọ mỡ cho nàng.

Thoa một ít là thấy thoải mái hơn nhiều.

Bùi Ngọc Anh đưa tay sờ trán nàng, "Chắc là tỷ trúng nắng rồi, nhìn mặt tỷ hơi đỏ kìa."

"Phơi nắng." Bùi Ngọc Kiều nhìn muội muội mà lòng đau khổ. Khi biết Từ gia cầu hôn là nàng lập tức đi tìm thái phu nhân và Bùi Trăn, nhưng bọn họ cho rằng nàng là đứa trẻ ngây thơ nên không coi là chuyện to tát gì, dù sao điều kiện của Từ Hàm hơn người, mà bọn họ đã cân nhắc kĩ càng nên càng không thể chỉ vì Bùi Ngọc Kiều mà từ chối.

Đáng thương nàng không thể nói ra sự thật, cuối cùng đành không công, chỉ là không ngờ muội muội cũng đồng ý, đúng là không ngờ.

Nàng có rất nhiều lời muốn nói với muội muội, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Đại khái là vì vậy nên nổi mụn nước đi.

Từ phòng chính đi ra, Bùi Ngọc Anh cùng nàng tới Vọng Xuân Uyển, đi dạo một vòng thì thấy sáng sủa sạch sẽ. Nàng ấy gật đầu, lấy một cái hà bao ra rồi nói: "Muội làm vào mấy ngày trước, bây giờ mới đầu thu, đến Tết Đoan Ngọ tỷ nhớ mang vào." Năm nào Bùi Ngọc Anh cũng làm một hai cái cho nàng đuổi trùng trừ tà.

Đường may hà bao ngay ngắn, mặt trên thêu hoa sống động, Bùi Ngọc Kiều nhìn nhìn rồi bỗng nhiên rơi nước mắt.

Không bao lâu nữa là muội muội thành thân mà nàng không giúp được gì.

Bùi Ngọc Anh ngạc nhiên, nàng ấy vội ôm bả vai nàng: "Tỷ làm sao vậy, tỷ tỷ? Đang yên đang lành tỷ khóc cái gì?"

Nàng càng khóc dữ dội hơn.

Bùi Ngọc Anh nhớ tới mấy ngày trước Bùi Ngọc Kiều cằn nhằn không muốn nàng ấy gả cho Từ Hàm, lúc đó nàng ấy không để ý, chẳng lẽ bây giờ tỷ tỷ khóc là vì chuyên này? Thực sự là kỳ lạ, nàng ấy nghĩ đến cùng là vì sao mà tỷ tỷ lại không ưa Từ Hàm như vậy? Nàng ấy cho bọn nha hoàn lui ra rồi nhỏ giọng hỏi: "Tỷ đang lo lắng chuyện muội thành thân?"

Nàng gật đầu.

"Đúng là đứa ngốc!" Bùi Ngọc Anh ôm nàng vào trong ngực, "Lẽ nào con mắt nhìn người của tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân không bằng tỷ? Thật không biết tỷ đang suy nghĩ cái gì?"

Bùi Ngọc Kiều không kìm được nghẹn ngào nói: "Hắn có gì đó với Hà cô nương."

Bùi Ngọc Anh nói: "Là Hà cô nương tự mình đa tình." Nàng ấy nói chân tướng với Bùi Ngọc Kiều, nàng thấy ngạc nhiên, nhưng ấn tượng từ đời trước của nàng với Từ Hàm rất tệ, nàng lại nói, "Sau này hắn sẽ lấy tiểu thiếp."

"Sao tỷ biết?"

"Hắn không phải là người tốt, biết muội không thể sinh con..."

"Không thể sinh con?" Bùi Ngọc Anh giật mình nâng mặt nàng lên, nàng ấy lo lắng nói, "Tỷ bị ma ám? Tỷ tỷ, tỷ bị sao vậy?"

Quả nhiên là sợ nàng điên rồi, Bùi Ngọc Kiều vội nói: "Là... là tỷ thấy ác mộng." Thật sự là vậy, sau khi biết bọn họ định thân thì tối nào nàng cũng gặp ác mộng. Trong mộng, muội muội và Từ Hàm không nói lời nào, bằng mặt không bằng lòng, nàng hỏi muội muội, muội muội không nói gì với nàng. Trong mộng âm u không có một màu sắc nào, giống như mây đen bao phủ tất cả làm người ta không thở được.

Bùi Ngọc Anh thở phào một hơi, "Tỷ thật khờ, ngay cả mơ cũng tin, mơ là trái ngược sự thật. Tỷ xem, thân thể muội khỏe mạnh, làm sao không sinh được con?"

Đúng rồi, đời này muội muội không ngã vào hồ nên có thể sinh con, nhưng điều này không có nghĩa là Từ Hàm tốt, nàng buồn buồn nói: "Cho dù là mơ thì hắn cũng cưới tiểu thiếp."

"Nếu muội không sinh được thì tất nhiên người ta phải cưới tiểu thiếp rồi." Bùi Ngọc Anh buồn cười, lại thấy tỷ tỷ ủ rũ, nàng ấy vỗ vỗ bả vai nàng, "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu thật sự Từ công tử không tốt thì còn có thể cùng cách mà. Chúng ta có nhà mẹ đẻ như Đông Bình hầu phủ thì sợ cái gì? Tỷ đó, không biết sao lại lo những chuyện này, ai mà đoán được chuyện tương lai chứ? Theo như tỷ nói, bây giờ muội không gả cho hắn thì muội phải gả cho ai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!