Chương 36: (Vô Đề)

Mùa hè nóng bức mà lá cây phía xa vẫn xanh mướt như cũ, Hà Thục Quỳnh đi từ bên đó tới, bước chân nhẹ nhàng, hai ba bước là tới phòng chính.

"Vân Hà, rót trà lạnh cho ta. Nóng chết ta rồi." Nàng ta tùy ý sai bảo nha hoàn giống như bản thân nàng ta là người Từ gia.

Từ lão phu nhân giật mình, dù sao thì Hà Thục Quỳnh cũng xuất thân từ thư hương môn đệ, luôn có lễ nghi đầy đủ, có lẽ là do nóng quá nên tính tình trở nên tùy tiện.

"Thục Quỳnh, mau tới chào thái phu nhân, Nhị phu nhân và mấy vị cô nương Bùi gia." Từ lão phu nhân nhìn thái phu nhân cười xin lỗi, "Thục Quỳnh là nữ nhi của muội muội ta."

Hà Thục Quỳnh cười rộ lên: "Dì, con biết cô nương Bùi gia, đã gặp vài lần rồi." Nàng ta thi lễ với thái phu nhân và Mã Thị, sau đó thân thiết tới cạnh ba cô nương Bùi gia, "Không ngờ các cô tới đây, nếu biết thì ta đã sớm tới đón mọi người rồi."

Từ lão phu nhân thấy nàng ta thân thiết với ba vị cô nương thì khá là vui mừng: "Lát nữa con ngồi cạnh các nàng đi."

Hà Thục Quỳnh gật đầu uống trà lạnh.

Thái phu nhân nói với Từ lão phu nhân, "Ta biết ngôi nhà này, trước kia đây là Tần gia, Tần lão gia thanh liêm, làm quan hơn ba mươi năm quan mà vẫn ở chỗ này. Người khác khuyên ông ấy dời chỗ mà ông ấy không chịu, còn nói có tình cảm, hơn nữa ở đây thanh tịnh, không khí thoáng mát, là nơi phúc địa, không ngờ cuối cùng nhà bà lại ở đây."

Từ lão phu nhân vui vẻ cười híp mắt nói: "Tần lão gia cáo lão hồi hương trở về Tô Châu, ông ấy là đồng môn của Trương đại nho, ông ấy biết hai mẹ con chúng ta muốn vào kinh thành nên mới nhường ngôi nhà này."

"Thì ra là như thế." Thái phu nhân hỏi, "Ta thấy có sửa chữa lại?"

"Đúng vậy. Lúc trước sửa sang lại vài gian phòng rồi mở rộng ra thêm. Dù sao Hàm nhi đã lớn rồi, không thể làm con dâu tủi thân được. Mấy ngày nay ta còn đi cửa hàng đặt không ít đồ dùng trong nhà, chờ làm xong sẽ dọn vào."

Nghe bà ta nói thế, thái phu nhân lại tươi cười: "Bà đúng là hiểu lòng người."

Bùi Ngọc Kiều nghe những lời này thì nghĩ Từ lão phu nhân nhìn không tệ mà, nhưng vì sao đời trước muội muội lại thê thảm như vậy? Nghe Trạch Lan nói, mọi chuyện đều do muội muội lo liệu, lão phu nhân không quản bất cứ chuyện gì. Thảo nào có lần đi Từ gia, nàng thấy muội muội đang uống thuốc, hỏi bệnh gì thì muội muội không nói, chỉ nói qua loa là bệnh bình thường.

Bây giờ nghĩ lại thì có lẽ là mệt.

Nàng nhíu mày.

Hà Thục Quỳnh đứng lên: "Dì, con dẫn các nàng ra lương đình chơi đánh bài, ngắm hoa, sẵn tiện hóng mát luôn."

Từ gia không giàu có bằng hầu phủ nên không dùng nổi khối băng giảm nhiệt.

Từ lão phu nhân đồng ý.

Vài cô nương theo Hà Thục Quỳnh ra bên ngoài.

Chim tước tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, Từ gia cũng giống vậy, nơi này nhìn không lớn, nhưng vì Tần lão gia đã ở mấy chục năm nên núi giả hành lang đều có, ở phía đông nam còn đào một cái hồ nhỏ trồng vài bụi hoa sen. Lúc này nụ hoa màu hồng vươn lên từ lá màu xanh, nhìn rất đáng yêu.

Lương đình nằm cạnh hồ sen, bên dưới sáu mái cong treo chuông đồng, chỉ là không có gió nên hoàn toàn yên tĩnh.

Bùi Ngọc Họa dựa trên lan can cười nói: "Còn có cá nữa kìa, cá chép hả?"

"Cá này do biểu ca lấy từ chỗ khác tới, nó là cá chép koi, cô nhìn kĩ sẽ thấy nó không giống cá chép, đầu cá chép koi nhỏ hơn." Hà Thục Quỳnh vừa giải thích vừa nhìn lướt qua Bùi Ngọc Anh.

Bùi Ngọc Anh không qua đây xem, nàng ấy đứng cách đây không xa nhìn mái hiên lương đình. Bùi Ngọc Anh hơi ngẩng đầu lộ ra chiếc cổ thon dài.

Chỉ là một động tác đơn giản như vậy mà cũng làm tao nhã đẹp mắt. Hà Thục Quỳnh nhớ tới lời mẫu thân nói với mình: "Con đã biết biểu ca con coi trọng Bùi nhị cô nương thì tốt. Con không phải không biết, chỉ bằng quan hệ giữa hai nhà chúng ta, nếu nó có ý với con thì đã sớm xin cưới con rồi, sao phải đợi tới bây giờ? Con ngoan, nương sẽ chọn cho con một người tốt hơn."

Trên đời này làm sao có nam nhân nào làm người động lòng hơn Từ Hàm?

Nàng ta đợi hắn đã bao nhiêu năm rồi, từ lần đầu tiên thấy hắn năm chín tuổi là nàng ta đã thích hắn. Bùi Ngọc Anh là cái gì chứ? Không làm gì cả mà tự nhiên cướp tim của hắn?

Sao nàng ta có thể cam tâm?

Nàng ta nắm chặc tay trong tay áo, hận không thể đẩy Bùi Ngọc Anh xuống hồ. Nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn biểu ca sẽ không để ý đến nàng ta nữa, mà cách này không thích hợp đối phó với loại cô nương kiêu ngạo như Bùi Ngọc Anh, ngược lại còn biến khéo thành vụng.

Nàng ta hơi thẳng người ngồi xuống lương đình rồi phân phó nha hoàn: "Gọi đầu bếp làm lương cao, lấy hạt sen làm nhân." Nàng ta cười với Bùi Ngọc Họa, "Đầu bếp nhà biểu ca làm món này rất ngon, ta và biểu ca đều rất thích ăn, các cô thích ăn nhân gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!