Chương 35: (Vô Đề)

Bùi Ngọc Kiều không kềm chế được mà quan sát thiếu niên kia tỉ mỉ, cao hơn nàng nửa cái đầu, sắc mặt có hơi tái nhợt, đôi mắt không tệ, trắng đen rõ ràng, chỉ thấy nàng nhìn hắn là hắn đỏ mặt, có vẻ rất ngại ngùng, Bùi Ngọc Kiều nghĩ sao mà giống cô nương như thế.

Tưởng phu nhân thấy vậy bèn cười giới thiệu: "Đây là cháu họ bà con xa của ta, tên là Đới Xuân Lâm, Ứng Hồng, Ứng Lân, các con tới làm quen đi."

Vốn là bà ta nhìn trúng Bùi Ngọc Kiều rồi, định cưới cho con trai Tưởng Luân của mình, ai ngờ chuyện đời khó đoán, bỗng nhiên bên này truyền ra lời đồn kén rể, Tưởng gia chỉ có một đứa con trai, để nó đi ở rể là chuyện không thể nào, cuối cùng chỉ đành bỏ ý định đó đi. Có lần bà ta nói chuyện này với ca ca Đới Tông, ông ta nói có một nhà bà con có sáu đứa con trai, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chọn một đứa đi ở rể là tốt nhất.

Đương nhiên bà ta rất vui, sau đó nói với Tưởng Thừa An, Tưởng Thừa An không phản đối.

Thứ nhất, chuyện này có lợi với Tưởng gia bọn họ. Thứ hai, cháu gái bên ngoại muốn kén rể, người làm cậu họ ra sức cũng không có gì quá đáng, cũng không phải ép mua buộc bán gì, thuận mắt thì được, chướng mắt cũng không có tổn thất gì.

Vì vậy hôm nay Tưởng gia quang minh chánh đại tới.

Đám tiểu bối chào hỏi Đới Xuân Lâm.

Thiếu niên nho nhã lễ độ, tuy còn ngượng ngùng nhưng không làm người ta ghét bỏ.

Thái phu nhân nghe Tưởng phu nhân nói nhà Đới Xuân Lâm nghèo nên hắn ta chưa từng đi học, nhưng hắn ta có phụ thân là tú tài, từ nhỏ theo phụ thân đi học nên có thể hiểu biết chữ nghĩa. Hễ là kén rể thì đa số là dạng người như thế đến tìm, mặc dù thái phu nhân biết được lợi ích dính dáng trong đó nhưng bà không vạch trần.

Dù sao thì Bùi Ngọc Kiều cũng thật sự muốn kén rể, mà Bùi Trăn lại đồng ý.

Phòng bếp nhanh chóng chuẩn bị cơm xong, cá trích nấu canh, cá trắm xắt lát xào nấm mèo, cá khác vò viên nấu cải thìa, cá vền kho tàu, hơn phân nữa bàn thức ăn là cá, có thể nói là tiệc cá.

Các cô nương ngồi chung với nhau, Tưởng Lâm cười hỏi Bùi Ngọc Kiều: "Sắp đến đoan ngọ rồi, lúc đó tỷ có đi xem thuyền rồng không?"

Đây là việc quan trọng hàng năm, kể cả hoàng thượng và các vương gia cũng sẽ tới Thủy đình xem thuyền.

Ngày đó, trên Bạch Hà có thuyền du lịch, thuyền nhạc, thuyền rồng nhỏ, thuyền  đầu hổ, có đủ loại thuyền cho người dân thưởng thức, còn thuyền rồng lớn dùng để đua thuyền. Đến lúc đó, trên thuyền có hai mươi vị dũng sĩ mặc đồ có màu sắc tươi sáng, khi có hiệu lệnh bắt đầu, bọn họ sẽ dùng hết sức chèo, con thuyền giống như bay trên mặt nước, tiếng chiêng trống vang lên, rất nhiều người reo hò cổ vũ, toàn bộ kinh thành như sôi trào.

Bùi Ngọc Họa nói: "Còn phải nói sao? Chuyện vui như thế thì chắc chắn chúng ta sẽ đi rồi, đến lúc đó sẽ thuê một chiếc thuyền hoa, đứng trên thuyền nhìn mới thú vị."

Năm nào đám tiểu bối Hầu phủ cũng đi.

Tưởng Lâm ngọt ngào nói: "Vậy ngày đó muội tới sớm đi với bọn tỷ nha!"

Muốn ngồi thuyền của bọn họ chứ gì? Bùi Ngọc Họa bĩu môi nói: "Sao cũng được. Nhớ tới sớm, nếu tới chậm thì bọn tỷ đi trước, muội sẽ không tìm thấy đâu."

Tưởng Lâm nói được.

Đến khi người nhà họ Tưởng đi, mọi người cũng lần lượt về phòng mình, Bùi Ngọc Anh đi cùng Bùi Ngọc Kiều, dưới ánh trăng, khuôn mặt tỷ tỷ trắng trắng hồng hồng như đóa phù dung nở rộ, xinh đẹp tươi non. Bùi Ngọc Anh bắt đầu thở dài.

Bùi Ngọc Kiều thấy lạ, "Muội muội sao vậy?"

"Tỷ đừng coi trọng Đới công tử." Bùi Ngọc Anh là ai chứ? Vừa nhìn thấy Đới Xuân Lâm là nàng ấy đã đoán được mục đích của Tưởng gia rồi, thấy Bùi Ngọc Kiều ngây thơ nên muốn nhét người trong nhà qua đây ở rể, tương lai Tưởng gia sẽ chiếm được không ít chỗ tốt. Tuy dung mạo Đới Xuân Lâm không tệ nhưng hắn ta không có tài hoa gì, lại còn có dáng vẻ sợ hãi ngại ngùng kia thì sao xứng đôi với tỷ tỷ.

Bùi Ngọc Kiều giật mình, thì ra muội muội biết.

"Làm sao coi trọng được? Tỷ mới gặp hắn ta có một lần." Bùi Ngọc Kiều cười hì hì, "Muội muội đừng lo lắng."

"Muội chỉ muốn nhắc tỷ tỷ thôi. Cho dù ở rể cũng phải chọn người tốt." Bùi Ngọc Anh cầm tay nàng, "Nếu không thì không sống với nhau được, tỷ hiểu không? Sau này muốn hối hận cũng khó." Nàng ấy thật sự sợ tỷ tỷ hồ đồ, "Phụ thân thương tỷ nên không ép buộc tỷ, vì vậy tỷ đừng vội, dù sao muốn làm phu thê..."

Đương nhiên Bùi Ngọc Kiều biết ý nghĩa của phu thê, đời trước nàng gả cho Tư Đồ Tu, ngoài chuyện chàng dạy nàng ra thì hai người còn ăn cơm cùng nhau, buổi ngủ chung với nhau, còn làm mấy chuyện mắc cỡ nữa, có lúc sáng sớm thức dậy lại quấn với nhau.

Nhớ tới những chuyện này, bỗng nhiên nàng đỏ mặt, nếu như nàng gả cho người khác, ví dụ như Đới Xuân Lâm thì có phải...

Nàng cố gắng đổi chỗ hai người đó với nhau, ai ngờ vừa bắt đầu có ý nghĩ này là trong lòng đã thấy chán ghét.

Thì ra nàng không thích Đới Xuân Lâm.

Nàng chau mày ngẩn người trong chốc lát, nàng vẫn luôn sợ Tư Đồ Tu, đời này nàng không muốn gả cho chàng, nhưng mà ngoại trừ sợ chàng thì nàng không có phản cảm gì với những chuyện khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!