Giữa ban ngày ban mặt mà dám tìm nàng, đúng là không hề kiêng dè phụ thân, Bùi Ngọc Kiều nghĩ khó khăn lắm mới được đi chơi một chuyến, bây giờ mà chàng xuất hiện sẽ làm người ta bị gò bó.
Quả nhiên người Bùi gia đều đến hành lễ.
Bùi Ngọc Kiều chậm chạp đi theo sau, trong lòng nàng không vui, chỉ mong chàng nhanh đi khỏi đây.
Bên tai nghe Tư Đồ Tu nói: "Bùi đại nhân thật có hứng."
"Đã sớm hứa dẫn tiểu nữ đi câu cá, đến hôm nay mới rảnh đi được." Giọng điệu Bùi Trăn thản nhiên, ông không hỏi Tư Đồ Tu đến đây làm gì, đương nhiên là ông có nghi ngờ chàng, hai lần cứu Bùi Ngọc Kiều, hai lần một mình gặp ông, rất khó làm người ta tin rằng chàng không muốn lôi kéo ông, nhưng tác phong làm việc của chàng sạch sẽ quyết đoán, không cố kỵ quyền quý, chỉ việc tra rõ hộ bộ đã đắc tội rất nhiều quan viên.
Nếu có ý này thì sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Tư Đồ Tu chắp tay nhìn Bạch Hà mênh mông trước mặt, chàng cười nói: "Hiếm khi được rảnh nửa ngày, trời nóng thế này khiến bản vương cũng ngồi không yên, có điều hôm nay tới đây là có chính sự." Chàng bỗng vỗ tay một cái, Mã Nghị đi tới, trong tay nâng một vũ khí kì lạ có dạng một đầu dài, "Bùi đại nhân biết nó không?"
Bùi Trăn nhìn qua, sắc mặt hơi đổi, có vẻ hơi hưng phấn: "Vài năm trước hạ quan từng nghe nói tới vật này, Tây Dương Liệt quốc có thần khí súng điểu(*), tương tự như nỏ nhưng có uy lực hơn nghìn lần, có nó là trăm trận trăm thắng. Cái này phần đầu giống như miệng chim, toàn thân thon dài do sắt thép đúc thành, đúng là súng điểu rồi."
(*)Súng điểu: Loại súng thời xưa
"Qủa nhiên Bùi đại nhân có kiến thức rộng rãi." Tư Đồ Tu cười nói: "Mấy ngày trước đây Hồ tướng quân chiếm Lưu đảo thì thấy người trên đảo cầm vật này. Bắn lên trời cao giống như đốt pháo, ông ta thấy lạ nên dâng lên, phụ hoàng thấy thú vị nên ban cho bản vương một cây." Chàng lấy súng từ tay Mã Nghị, sau đó nhắm thẳng bầy chim trên trời rồi kéo cò súng.
Tiếng nổ vang lên, chim rớt xuống lộp độp.
Đám người xung quanh suýt nữa ngã sấp xuống.
"Nhắm rất chuẩn!" Bùi Trăn nhịn không được khen chàng.
Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân đều là thiếu niên, trời sinh tính tò mò nên vội vã xông tới nhìn chằm chằm súng điểu.
Thứ này có lực sát thương hơn cung tên nhiều, cũng đáng sợ hơn, phóng ra ám khí như nỏ, sáng lên trong chớp mắt rồi biến mất.
Tư Đồ Tu cười nói: "Là do tập luyện vài ngày rồi nên mới bắn trúng." Chàng đưa súng điểu cho Bùi Trăn xem, "Qủa thật là tốt hơn nỏ. Thứ nhất là do nỏ có tầm bắn ngắn, thứ hai là do nỏ không an toàn. Hôm nay bản vương tới đây là muốn nghe ý kiến của Bùi đại nhân, nếu xây dựng một trại chuyên chế tạo súng điểu thì thế nào?"
Bùi Trăn im lặng một lúc, "Năm đó cũng có trại nỏ, nhìn thì mới mẻ độc đáo, nhưng lúc bắn vào quân địch thì lại ngộ thương binh mã bên ta, sau đó trại bị gỡ bỏ, bây giờ hạ quan không thể liều lĩnh phán đoán được, còn nữa, bộ binh có khả năng làm ra súng điểu?"
Bất cứ lúc nào ông cũng vô cùng lý trí, nói đúng trọng điểm của vấn đề.
"Bản vương đã đề xuất ý kiến với phụ hoàng, phụ hoàng đồng ý, có lẽ mấy ngày nữa sẽ lệnh bộ binh mô phỏng theo."
"Nếu có thể chế tạo được thì phải thí nghiệm nhiều lần, nói không chừng tới khi đối địch sẽ mang lạitác dụng gì đó." Bùi Trăn vuốt súng, "Hạ quan hy vọng là được, Trung Nguyên chúng ta không thể lạc hậu hơn Tây Dương Liệt quốc." Ông đưa súng nhắm vào bầy chim trên trời, tập trung nhìn một lát, bỗng nhiên bắn.
Tiếng ầm ầm nổ vang, hai con chim rơi xuống.
Tư Đồ Tu ngạc nhiên, thảo nào phụ hoàng vừa ý Bùi Trăn như thế, nói ông là danh tướng cũng không sai, thật sự ông có thiên phú xuất chúng, ngay cả chàng mà cũng phải tập luyện mới bắn được, còn Bùi Trăn, ông không cần thích ứng mà có thể bắn trúng chim rồi.
"Bùi đại nhân thật giỏi giang!" Chàng cười nói: "Nếu có ngày ấy thì Bùi đại nhân hãy thao luyện trại, nhất định sẽ lập công to."
Bùi Trăn không trả lời vấn đề này, ông nói: "Trước đây hạ quan từng dùng nỏ, nguyên lý sử dụng như nhau."
Ông trả súng điểu lại cho Tư Đồ Tu.
Thấy hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng còn chăm chú nhìn, Tư Đồ Tu nói: "Các đệ thử xem."
Hai huynh đệ không có kinh nghiệm, loay hoay một lúc vẫn không nắm được nguyên lý hoạt động, Tư Đồ Tu giải thích tỉ mỉ, Bùi Trăn ở bên quan sát chứ không xen vào. Trong lòng ông nghĩ, bất luận Tư Đồ Tu có ý đồ gì thì vẫn thật lòng hơn những thân vương khác, kể cả chuyện hộ bộ hay chuyện súng điểu này, chàng đều có nhiệt huyết, trong lúc không ý thức được, Bùi Trăn đã có nhiều thiện cảm với chàng hơn.
Mấy người đàn ông tụ họp lại nói chuyện với nhau, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy ngạc nhiên, sao phụ thân vẫn chưa tiễn khách? Còn đường ca đường đệ nữa, sao lại học hỏi chàng, dáng vẻ như rất quen thuộc?
Nàng có hơi bất an, đời trước, lúc phụ thân biết nàng phải gả cho Tư Đồ Tu thì ông rất buồn bực, lúc nàng nói Tư Đồ Tu đánh lòng bàn tay nàng thì phụ thân càng đau lòng, vì vậy quan hệ giữa hai người khá tệ.
Đời này thì sao? Nếu phụ thân biết Tư Đồ Tu muốn cưới nàng thì ông có đồng ý không? Nàng lại không tiện nói ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!