Chương 31: (Vô Đề)

Bùi Ngọc Kiều bật dậy, "Ai đánh? Ở đâu?"

"Là nhị phu nhân." Tiểu nha đầu là nha hoàn thô sử trong viện của Bùi Ứng Hồng, bởi vì Bùi Ngọc Kiều và Bùi Ứng Hồng có tình cảm tốt, ngày thường hay qua lại nên nha hoàn hai bên hay gặp nhau, tiểu nha đầu này có quan hệ khá tốt với Trúc Linh nên lúc này mới lén tới báo tin.

Bùi Ngọc Kiều nghe xong càng thấy khó hiểu, sao Trúc Linh lại bị Mã Thị đánh?

Bây giờ Mã Thị tương đương với một nửa chủ mẫu trong phủ, Trúc Linh luôn hành động có quy củ thì làm sao chọc tới bà ta được?

Nàng bước nhanh ra ngoài.

Ánh nắng mặt trời mùa hè gay gắt, Trạch Lan vội cầm dù đuổi theo nàng, nàng ta nhỏ giọng hỏi tiểu nha đầu kia: "Trúc Linh bị sao vậy?"

"Muội cũng không biết." Tiểu nha đầu nói: "Dường như có người phát hiện thứ gì đó có liên quan tới Trúc Linh tỷ tỷ trong thư phòng của thiếu gia..." Tiểu nha đầu thi lễ với Bùi Ngọc Kiều, "Đại cô nương, ngài nhanh đi cứu Trúc Linh tỷ tỷ đi. Nô tỳ không tiện ở đây nữa, nếu bị phu nhân phát hiện thì nguy hiểm lắm."

Bùi Ngọc Kiều gật đầu.

Tiểu nha đầu chạy đi như bay.

Trong sân nhị phòng, Trúc Linh đang nằm trên một chiếc ghế dài, nàng ấy đã bị đánh năm roi, tuy tiểu cô nương trẻ tuổi không phải là tiểu thư khuê các, nhưng nàng ấy hầu hạ chủ tử từ nhỏ, chưa bao giờ làm việc nặng, da thịt mềm mại, làm sao chịu được sự đau đớn này, nàng ấy đã sớm khóc như mưa. Chỉ là dù có đau đớn như thế nào thì cũng không thừa nhận: "Phu nhân, không phải nô tỳ, nô tỳ chưa từng làm chuyện này..."

Trong đôi mắt Mã Thị hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Gia phong Bùi gia coi trọng phẩm chất thành thật, kỷ luật nghiêm khắc, không chỉ ở bên ngoài mà bên trong cũng thế. Vì vậy trên có lão hầu gia, dưới có Bùi Thống không có thiếp, tới đời hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng, Mã Thị càng ôm kỳ vọng rất lớn, bà ta quản rất nghiêm ở phương diện này. Bây giờ Bùi Ứng Hồng đã mười sáu tuổi mà ngay cả một nha đầu động phòng cũng không có, bà ta muốn tỉ mỉ chọn kỹ, ai ngờ Trúc Linh có gan lớn như vậy, nha hoàn đại phòng dám dụ dỗ thiếu gia nhị phòng.

"Đánh cho ta." Mã Thị ngồi ngay ngắn trên ghế lớn tiếng phân phó.

Bà tử giơ roi lên, đúng lúc này, Bùi Ngọc Kiều chạy tới.

Mắt thấy Trúc Linh tóc tai bù xù vô cùng thê thảm, mắt nàng đỏ lên, giống như nhìn thấy tỷ muội ruột của mình chịu khổ, nàng nhịn không được hô lên: "Nhị thẩm, Trúc Linh làm sai chuyện gì? Sao thẩm muốn đánh em ấy?"

Nàng đi tới cạnh Trúc Linh, có ý muốn đỡ nàng ấy đứng lên.

Trúc Linh vừa động liền đau.

Mã Thị nói: "Con là tiểu cô nương không hiểu chuyện, chuyện này không cần con quản."

Thứ nhất, bà ta đang tức giận nên vội phạt Trúc Linh. Thứ hai, từ trước đến nay Bùi Ngọc Kiều luôn ngu ngốc, bà ta cảm thấy không cần giải thích với nàng làm gì, dù sao nàng cũng là vãn bối.

Nhưng Bùi Ngọc Kiều không bằng lòng: "Em ấy là nha hoàn của con, nhị thẩm không giải thích gì sao?" Nàng nói từng từ: "Không phải thẩm không biết Trúc Linh thành thật, nagy cả tổ mẫu còn nói..."

"Được rồi." Mã Thị cắt ngang lời nàng, bà ta sai người cầm một cái hà bao tới cho nàng xem, "Con rất rõ tay nghề của Trúc Linh đúng không? Đây là đồ do nó thêu, cái này tìm thấy ở thư phòng của Ứng Hồng, ai cũng biết nó có ý gì." Bà ta chán ghét cau mày, "Còn viết những câu dâm đãng nữa, con chưa thành thân nên không tiện xem. Mau trở về đi, nếu tổ mẫu con biết có nô tỳ gian xảo thế này thì cũng không thể bỏ qua đâu."

Mã Thị còn nhớ rõ lúc bà ta vừa gả tới có nha hoàn quyến rũ Bùi Thống, không chờ bà ta trừng phạt là thái phu nhân đã cho người đánh đuổi đi.

Bên ngoài đồn bà ta hiền hậu, nhưng quản lý toàn bộ hầu phủ mà không có thủ đoạn gì thì sao được?

Bà ta nhìn Bùi Ngọc Kiều, tiểu cô nương nắm chặt tay thành quyền, đôi mắt trợn tròn, không chịu tin tưởng, Mã Thị có hơi đau đầu, cũng lười để ý nàng, nhưng bà ta vẫn muốn đánh Trúc Linh.

Bùi Ngọc Kiều cản lại, "Chỉ là một cái hà bao mà có thể định tội sao?" Vừa rồi nhìn thấy, thật sự nàng có hơi hoang mang, hà bao đó là của Trúc Linh, mấy ngày trước đây nàng ấy còn thêu trước mặt nàng, nhưng chắc chắn nàng ấy sẽ không tặng cho Bùi Ứng Hồng, dù nàng ấy có ngốc thì cũng không làm như vậy, nàng gọi Trạch Lan, "Em đỡ Trúc Linh đứng lên, chúng ta trở về."

Nó dám đối nghịch với mình trước mặt mọi người, Mã Thị cản lại, "Ngọc Kiều, con đừng để nô tỳ coi trời bằng vun, nếu con không quản thì sau này con sẽ chịu khổ."

Trạch Lan vội khuyên: "Cô nương, nếu không thì nghe lời nhị phu nhân đi."

Bùi Ngọc Kiều không để ý, nàng cúi đầu nhìn Trúc Linh, nhỏ giọng hỏi: "Trúc Linh, là em làm sao?"

"Không phải, cô nương, sao nô tỳ lại làm thế? Nô tỳ không biết hà bao... Nô tỳ không hiểu, rõ ràng tối hôm qua vẫn còn mà, cô nương..." Trúc Linh khóc hu hu, từng giọt nước mắt rơi trên băng ghế dài.

Trong ấn tượng, Trúc Linh luôn hiền lành lương thiện, chưa từng gây thị phi trước mặt nàng, ở vương phủ chưa từng ỷ vào chủ tử là vương phi mà hoành hành ngang ngược, lúc Tư Đồ Tu đánh vào lòng bàn tay nàng, chỉ có Trúc Linh là dám đối nghịch chàng cầu xin, lúc Trúc Linh thành thân, nàng cho nhiều đồ cưới nhưng nàng ấy không lấy, nói nàng đã đối xử tốt với nàng ấy lắm rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!