Bỗng nhiên có bí mật với Thẩm Mộng Dung. Bùi Ngọc Kiều nghiêng đầu nhìn muội muội cách đó không xa, nàng nghĩ cũng may muội muội không thích hắn, nếu không... Giữa chừng hắn xuất gia thì làm sao bây giờ?
Nàng nhỏ giọng nói: "Tại sao vậy? Con người đều thích danh lợi, huynh nhìn xem, có bao nhiêu người thi đậu là tìm ngay chức vị."
Thẩm Mộng Dung nói: "Có nhiều người tình nguyện thành thân mà, tại sao muội lại không nguyện ý?"
Nàng không biết phản bác như thế nào.
Thẩm Mộng Dung cười, "Muội thấy đó, mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình, không phải ai cũng giống ai."
Nàng gật đầu than nhẹ: "Nếu huynh thật sự xuất gia thì sẽ có nhiều người tiếc hận."
Trạng nguyên khoa cử, kinh tài tuyệt diễm, hắn đã sớm trở thành hiền tế tốt nhất trong mắt phụ mẫu kinh thành, cũng là đối tượng mến mộ của các cô nương, nếu thật sự xuất gia thì sẽ làm biết bao người đau lòng.
Nàng nhìn hắn, đôi mắt vụt sáng, đôi đồng tử đen giống như hòn đá lẳng lặng nằm ở đáy sông.
Thẩm Mộng Dung ừ một tiếng, sờ sờ cằm: "Đúng là như vậy, cho nên ta chỉ nói với muội."
"Huynh yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu!" Bùi Ngọc Kiều vội vã cam đoan, nhưng nàng vẫn lo một ngày nào đó hắn đi chùa quy y thật, một chàng trai tuấn tú thế này mà cạo trọc đầu thì làm sao mà coi được, nàng nói: "Ta từng nghe tổ mẫu nói, cao tăng tu đạo không câu nệ hình thức, ở thành lớn hay ở núi sâu đều được. Giống như tổ mẫu, bà không xuất gia, nhưng bà niệm kinh phật, giúp đỡ người nghèo, làm rất nhiều chuyện tốt, cao tăng nói tương lai bà cũng có thể nhập đạo."
Nàng nhìn hắn, "Sau này huynh làm quan tốt."
Thẩm Mộng Dung cười rộ lên, đắc đạo dễ vậy sao? Chỉ cần làm việc tốt là thành?
Vạn vật đều có linh hồn chứ không phải chỉ con người mới có, tất nhiên là hắn phải đối xử tốt với con người rồi.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Trạch Lan đứng nhìn cách đó không xa, chỉ thấy Thẩm Mộng Dung đắm mình dưới ánh mặt trời, lóa mắt làm người ta không mở mắt ra được, nàng ta nghĩ ở đây có ba vị cô nương, mà Thẩm công tử chỉ nói chuyện với cô nương nhà mình, có thể thấy là hắn coi trọng cô nương, chỉ cần cố gắng chút là có hy vọng, nàng ta thật sự không muốn Bùi Ngọc Kiều kén rể. Nếu có thể gả cho Thẩm Mộng Dung thì tốt thật, tương lai nàng ta bồi gả cũng có cuộc sống tốt.
Trong lòng tính toán, nàng nhỏ giọng nói với Trúc Linh: "Nhìn xem, cô nương và Thẩm công tử thật xứng đôi."
Trúc Linh luôn ít nói lại lắc đầu: "Cô nương nói không gả."
Trạch Lan bực bội muốn đánh người, "Sao cô không nghĩ lại, nếu cô nương kén rể thì cô phải làm sao bây giờ?"
"Ta hầu hạ cô nương."
"Cô không muốn thành thân à?"
Trúc Linh đỏ mặt, "Chưa từng nghĩ tới."
Đúng là ngu ngốc, đã mười bảy tuổi rồi mà vẫn chưa từng nghĩ những chuyện này. Cô nương khác đến tuổi này đã biết chọn đối tượng, ai mà không nghĩ cách chuẩn bị? Trạch Lan ghét bỏ nàng ấy ngu ngốc, nếu... nàng ấy thông minh như mình thì còn có thể bàn bạc, thấy hai người phía trước đã nói xong, nàng ta cười tủm tỉm đi tới.
Nhìn bóng lưng phóng khoáng của Thẩm Mộng Dung, Trạch Lan cười nói: "Quan hệ giữa cô nương cùng với Thẩm công tử rất tốt đó."
Bùi Ngọc Kiều không trả lời.
"Thẩm công tử không tệ, là trạng nguyên mà không có một chút tự cao tự đại."
Cái này Bùi Ngọc Kiều đồng ý, "Đúng vậy, hắn rất tốt."
Đầu óc này của nàng như thế này, người bên ngoài không coi thường ra mặt thì cũng coi thường trong lòng, có quá ít người tốt tính như Thẩm Mộng Dung, e rằng hắn coi nàng là đứa trẻ, nhưng chắc chắn là không có ý giễu cợt. Hắn đối nhân xử thế giống Thẩm Thời Quang, chỗ nào cũng lễ phép khoan dung, làm toàn thân người ta thấy ấm áp.
Trạch Lan nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Cô nương thích Thẩm công tử sao?"
Vẻ mặt chăm chú, có ý dò xét.
Bùi Ngọc Kiều nhíu mày, "Em có ý gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!