Chương 3: (Vô Đề)

Thái phu nhân đã mấy ngày không yên lòng, mắt thấy sắp qua năm mới mà đứa con cả vẫn chưa có tin tức tốt. Bà rất sợ xảy ra chuyện gì, bà có lòng cầu phúc mà gần đây cả người vẫn luôn không thoải mái, chỉ đành căn dặn Mã thị nhất định phải thêm nhiều đèn nhang nhiều lần.

Mã thị cười gật đầu: "Con dâu vốn định đi, nhưng là vì một chuyện khác, con định cầu cho Kiều nhi một quẻ bói, sang năm con bé đã mười sáu rồi, người làm thím như con rất lo lắng."

Phu nhân con trai cả hầu phủ đã qua đời, thái phu nhân tuổi già nên phần lớn chuyện là do Mã thị xử lý. Chuyện cô nương lập gia đình có liên quan đến hai gia tộc, mà Mã thị thường xuyên thay mặt lão phu nhân xã giao, giữa các phu nhân đều có sự ăn ý, lúc đi lại, người có con trai âm thầm quan sát nhà có con dâu muốn lấy.

Mà thành thân phải có thứ tự lớn nhỏ, sao Đông Bình Hầu phủ có thể không gả Bùi Ngọc Kiều ra ngoài trước được? Mã thị cũng có cái khó, bà ta không nắm chắc khi nhắc tới chuyện này với nhà khác.

Thái phu nhân cũng không trách cứ.

Ai bảo trời sinh Bùi Ngọc Kiều thiếu khuyết, không ai thèm lấy, đó không phải lỗi của Mã thị.

Trầm ngâm một tiếng, thái phu nhân bèn nói: "Xin quẻ bói cũng được, chỉ là không cần miễn cưỡng, nhưng mà lần trước tặng tuyết lê cho Chu gia, Chu phu nhân lập tức tặng lại hơn mười cuộn gấm, có vẻ khách khí."

Mã thị sửng sốt, chần chờ nói: "Biết đâu không phải là do Chu phu nhân khách khí ạ?"

Chu gia chính là Tào quốc công phủ, hai nhà lui tới đã lâu, Bùi Ngọc Anh và con trai trưởng Chu gia Chu Dịch trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, tất cả mọi người có ý ngầm thừa nhận, không chừng năm sau sẽ thành thân.

Lúc này lại xảy chuyện khác thường, chẳng lẽ Chu gia cảm thấy Bùi Trăn không còn hy vọng nữa? Hay là... Nghe nói gần đây Chu gia qua lại với Hứa gia, đại cô Hứa gia là Hoàng quý phi, sinh cho hoàng thượng một con trai một con gái, con trai Ngũ hoàng tử Tư Đồ Cảnh đã sớm được phong làm Hoài Vương, sau khi thái tử bị phế thì rất được trọng dụng, thường đi lại ở hộ bộ, chia sẻ chính sự với hoàng thượng.

Mà nhà bọn họ, Mã thị không tự chủ xiết chặt cái khăn trong tay áo, giả sử Bùi  Trăn bại thì sẽ xuống dốc không phanh. Trước đây lão Hầu gia nam chinh bắc chiến, thân thể đã sớm không nhận nổi trách nhiệm, mấy năm trước ông xin về hưu, tướng công Bùi Thống trung quy trung củ, hoàng thượng nhắc tới ông luôn mang vẻ kính trọng.

Bây giờ tất cả vinh nhục Bùi gia đều đặt trên người Bùi Trăn, Mã thị cau mày: "Mẫu thân, không bằng mấy ngày nữa mời Chu gia tới nói chuyện ạ?"

Tóm lại phải biết rõ ràng.

Thái phu nhân đồng ý.

Tuy là dâng hương cầu phúc nhưng cũng phải chọn ngày tốt, mọi người chuẩn bị xong thì lại chính phòng, thái phu nhân gọi Bùi Ngọc Kiều lại dặn dò: "Lát nữa đi phải chú ý cẩn thẩn đừng để lạnh hay té ngã." Lại căn dặn nha hoàn chú ý chăm sóc nàng.

Bùi Ngọc Kiều biết là đi cầu phúc cho phụ thân, nàng gật đầu: "Con biết rồi, tổ mẫu, có điều nhất định phụ thân sẽ thắng trở về."

Nàng nói vô cùng tự tin, thái phu nhân cười nói: "Nhận lời nói lành của Kiều nhi."

Theo sau Mã thị, một đám nữ quyến lần lượt ngồi lên xe ngựa.

Ngôi chùa người kinh thành tín nhất là Minh Quang Tự, trải qua trăm năm lịch sử, bất chấp mưa gió vẫn đứng vững không ngã, các triều đại hoàng đế lên ngôi đều lệnh cho chủ trì đúc tượng phật vàng, mỗi ngày khách hành hương lui tới, thật là náo nhiệt.

Có điều phong cảnh mùa đông không đẹp bằng mùa xuân hạ nên ít người đến.

Trong xe, Bùi Ngọc Kiều ngồi cạnh Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Họa ngồi cách các nàng một khoảng, tuy ba người là tỷ muội nhưng có sự ngăn cách giữa đại phòng và nhị phòng, tóm lại không thân mật như người một nhà. Lại nói từ trước tới nay Bùi Ngọc Anh không thích Bùi Ngọc Họa, tuy lần trước Bùi Ngọc Kiều nói là ngoài ý muốn nhưng trong lòng nàng ta cũng có hơi oán giận, dù sao lúc đó Bùi Ngọc Họa ở ngay bên cạnh mà lại không chú ý Bùi Ngọc Kiều một chút.

Đáng tiếc ngày đó nàng ta đang trò chuyện vui vẻ với cô nương Thẩm gia nên không chú ý tới các nàng, mà tỷ tỷ ngốc cũng lạ thật, ai nói gì cũng nghe, nếu không... Sao lại đi theo người ta?

Lúc này tỷ tỷ ngốc đang cầm một bao mứt hoa quả, cái miệng nhỏ đang cố sức nhai. Bùi Ngọc Anh nổi giận, nàng ta giành lấy rồi nói: "Không được ăn, răng sắp bị sâu răng hết rồi. Muội vẫn hay nói với Trúc Linh và Trạch Lan, sao tỷ phải cố gắng ăn như vậy? Để muội xem, có phải còn dấu thịt khô không?"

Lục soát hà bao bên hông nàng, quả nhiên thấy thịt hươu khô vừa được làm xong.

Bùi Ngọc Kiều thích ăn từ nhỏ, nếu không làm sao giết thời gian lúc học hành nhàm chán đây? Cho nên sau này có vào vương phủ nàng vẫn không đổi thói quen này.

Bị lấy hết rồi, nàng đáng thương nói: "Không ăn sẽ không có gì làm."

"Muội dạy tỷ học sách." Bùi Ngọc Anh nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, "Con gái chúng ta không thể chẳng biết gì cả được, muội không cần tỷ tỷ hiểu tứ thư ngũ kinh, chỉ cần lúc ở cạnh các vị phu nhân và các cô nương, tỷ có thể vui đùa ngâm vài câu là làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác rồi, Kiều Nhi, tỷ nói có đúng hay không?"

Giọng nói dịu dàng mang vẻ nghiêm túc, còn gọi nàng là Kiều Nhi, coi nàng là đứa trẻ chắc?

Nhìn gương mặt xinh đẹp của muội muội, Bùi Ngọc Kiều còn nhớ rõ ngày nàng thành thân, Bùi Ngọc Anh ôm nàng khóc, lo lắng nàng ngốc mà phải vào vương phủ, một nơi hổ báo, rất sợ nàng không đối phó được, còn sợ nàng bị thương.

Trong miệng bỗng chốc khô rang, nàng muốn dỗ muội muội vui vẻ nên mỉm cười nói: "Nếu tỷ đọc một bài thơ thì muội đưa đồ ăn cho tỷ được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!