Thân vương thành thân là chuyện không thể coi thường, quan viên từ ngũ phẩm trở lên ở kinh thành đều phải tới tham dự, tất nhiên Bùi gia cũng không ngoại lệ. Trong cung truyền lời hôm đó có hai vị công chúa đến Yến vương phủ chúc mừng, vì vậy nên mời cô nương các nhà đến dự. Yến vương phủ xếp sẵn mười bàn tiệc.
Mã Thị rất vui mừng, sáng sớm đã tới xem Bùi Ngọc Họa, bà ta chuẩn bị trang phục tỉ mỉ, tự mình chọn từ trang sức trên đầu tới đôi giày dưới chân. Nhìn khuôn mặt trong gương, mắt ngọc mày ngài, nhìn qua nhìn lại, bà ta đắc ý nói: "Cho bọn họ nhìn để bọn họ thấy con không kém hai tỷ tỷ con chút nào."
Bàn về dung mạo thì Bùi Ngọc Họa luôn đứng cuối cùng. Trong lòng Mã Thị không phục. Ở trong mắt bà ta, con gái mình là xinh đẹp nhất, hai đứa kia thì một đứa ngu ngốc, một đứa tính tình khó chịu, làm sao nhu mì động lòng người như Bùi Ngọc Họa được.
Lần này đến Chu gia, con bà ta nhất định sẽ nổi bật nhất, không chừng có thể kiếm được một mối nhân duyên tốt.
Bùi Ngọc Họa không yên lòng, đa số con cháu của gia tộc huân quý không biết vươn lên, không nói tới nhà khác, chỉ nói ca ca đệ đệ nhà mình, bọn họ đều dựa vào phúc của tổ tiên mà sống. Nàng ta nghiêng về dòng dõi thư hương, nhưng tiếc là Thẩm Mộng Dung không coi trọng nàng ta, tạm thời nàng ta không có mục tiêu nên không có ý cố gắng gì.
Nghe mẫu thân so sánh nàng với hau vị tỷ tỷ, nàng ta cười nhạt nói: "Mỗi hoa có nét đẹp riêng."
Tuy nàng ta coi Bùi Ngọc Anh là đối thủ nhưng ở chung lâu ngày lại thấy có cùng chí hướng. Còn Bùi Ngọc Kiều, nàng không ngốc như trước đây mà càng ngày càng có nét đáng yêu.
Mã Thị chau mày.
Bùi Ngọc Họa tò mò hỏi Mã Thị: "Sao cô nương Chu gia được chọn làm Yến vương phi thế ạ? Nàng ta không xinh đẹp lắm, mà tính tình cũng không được tốt. Không phải là Chu gia hối lộ bạc cho hoàng thượng đấy chứ?"
Mã Thị nghe nàng ta nói xong thì cười rộ lên, dúi đầu nàng ta, "Nói bậy bạ gì đó, con quỷ này?" Bà ta giải thích cho Bùi Ngọc Họa nghe: "Cô nãi nãi Chu gia gả cho Tần gia, bây giờ Tần lão gia là tổng binh Giang Tây, tay cầm binh quyền, những thân vương như bọn họ sẽ tìm cách lôi kéo. Hơn nữa, hôn sự này còn có người nói vào nên đương nhiên là thành."
"Thì ra là vậy." Bùi Ngọc Họa bĩu môi, "Con cháu hoàng gia sẽ không thật lòng."
"Ai mà không vì quyền thế hả con? Con thông minh chút cho nương nhờ. Sống trên đời này, thật tình có được gì đâu. Con nhìn dì con..."
"Được rồi, được rồi, nương lại nói nói dì ngốc, đi gả cho thư sinh nghèo, con gái hiểu mà." Bùi Ngọc Họa trả lời cho có lệ, nàng ta không đồng ý với ý của mẫu thân, muốn nàng ta gả cho nam nhân kết thân vì quyền lợi ư? Không có cửa đâu.
Đến xế chiều, Bùi Ngọc Kiều đã chuẩn bị xong. Đời trước thái phu nhân sợ nàng không hiểu chuyện nên không cho nàng đi. Đời này thái phu nhân cũng không cho nàng đi vì sợ nàng bị thương. Lần này là do nàng nhõng nhẽo cầu xin mới được đi.
Bên ngoài trời còn nắng, có chút nóng, Trúc Linh cầm quạt lụa đi ra, Trạch Lan cười hì hì ngắm mình trong gương lần nữa mới đuổi theo.
Một nô tỳ mà ăn mặc trang điểm xinh đẹp tỉ mỉ hơn cả chủ tử. Lúc này Bùi Ngọc Kiều mới hiểu rõ vì sao đời trước Tư Đồ Tu trừng trị nàng ta. Đời trước, Trạch Lan rất thích chưng diện, cũng thích tham gia hội tiệc, khi đó không thể tới Yến vương phủ nên nàng ta rất hụt hẫng, bây giờ có thể đi, nàng ta vô cùng phấn khởi.
Nếu gặp nô tỳ có nhiều tâm tư thì phải làm sao? Bùi Ngọc Kiều thản nhiên nói: "Em không đi. Em ở nhà." Nàng gọi nô tỳ khác thay thế.
Trạch Lan kinh hãi, nàng ta cảm thấy như bị hắt nước lạnh khắp cả người, "Sao cô nương không cho nô tỳ đi? Trúc Linh được đi mà."
"Không phải em..." Bùi Ngọc Kiều định mượn cớ, nhưng nàng nhớ lại lời muội muội nói, nàng là chủ tử, nàng muốn làm cái gì cũng không cần giải thích với nô tỳ, nàng lập tức sửa lời nói: "Không có gì, muốn em ở lại thì em phải ở lại."
Nàng nói xong bèn đi thẳng.
Sắc mặt Trạch Lan tái xanh, đó là Yến vương phủ có biết bao nhiêu người quyền quý, nàng ta vốn nghĩ đi theo cô nương thì có thể gặp công chúa, nói không chừng còn nói được vài câu giành được thiện cảm, rồi có được vinh quang mà nằm mơ cũng không có được. Nhưng cô nương không dẫn nàng ta theo.
Uổng công nàng ta tốn công chuẩn bị!
Nước mắt nàng ta nhịn không được chảy xuống, tủi thân vô cùng, hận lây qua Trúc Linh, không biết nàng ấy cho cô nương ăn cái gì mà cô nương ỷ hết vào nàng ấy, còn nàng ta trở thành người thừa.
Trúc Linh quay đầu nhìn một cái, nàng ta cúi thấp đầu, nhìn rất đáng thương, nàng ấy nhịn không được nhỏ giọng nói với Bùi Ngọc Kiều: "Tối qua Trạch Lan rất vui vẻ vì sắp được tới Yến vương phủ, cô nương có nên..."
"Mặc kệ nàng ta." Bùi Ngọc Kiều nói, "Nàng ta như vậy là không đúng."
Trúc Linh thành thật nên không biết rõ, nhưng chủ tử lên tiếng thì nàng ấy sẽ nghe, bèn lập tức không lắm miệng nữa.
Tới chạng vạng, mọi người chào thái phu nhân rồi theo Bùi Mạnh Kiên đi ra ngoài, cô nương ngồi kiệu, cánh đàn ông cưỡi ngựa, Bùi Ngọc Kiều vội nói với Bùi Ứng Hồng: "Đại ca, lát nữa ca uống ít rượu thôi nhé."
Nàng chưa bao giờ nói với hắn ta những chuyện này, hôm nay lại bày ra vẻ đại tỷ tỷ, Bùi Ứng Hồng buồn cười nói: "Ngày hôm nay vui nên không thể không uống rượu. Có điều ta nghe lời muội muội, sẽ uống ít."
Bùi Mạnh Kiên chau mày, "Không chỉ uống ít rượu mà còn không được ngồi cùng một chỗ với đám ăn chơi trác táng kia. Ăn xong thì đi."
Tổ phụ lên tiếng, Bùi Ứng Hồng bèn đồng ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!