Nhưng chàng nắm bàn chân nàng lại được.
Ngón tay cái chàng đè lên mu bàn chân nàng, hành động như đùa giỡn nàng.
Chàng không còn dáng vẻ nghiêm khắc nữa, lúc này nàng có cảm giác không mấy chân thật, quả là không thể tưởng tượng được đó là Tư Đồ Tu, sao tính tình chàng trở nên dễ dàng hơn nhiều vậy? Nàng xấu hổ nói: "Huynh nắm chân ta làm gì? Huynh là thân vương, phải biết lễ nghi..." Còn chưa nói xong thì thấy chàng mang giày vào cho nàng.
Nàng ngạc nhiên không nói nên lời, đôi mắt long lanh nước tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Khó trách nàng có thái độ như vậy, đời trước chàng chưa từng mang giày cho nàng. Lúc này nàng có bao nhiêu vinh dự đây?
Chàng dìu nàng đứng lên: "Lát nữa nói thế nào?"
Tư Đồ Tu không tiếp tục ôm nàng, nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng đứng yên cho vững rồi nhìn Mạnh Trinh cách đó không xa.
Hắn ta nằm như một con cá chết, Bùi Ngọc Kiều nhìn gương mặt tuấn tú của hắn ta mà cảm thấy khó hiểu. Đời trước Mạnh Trinh chưa từng làm như vậy với nàng, hơn nữa với sự thông minh của tổ mẫu và phụ thân mà hai người còn có ý gả nàng cho Mạnh Trinh, thì sao hắn ta lại xấu xa như vậy được? Nàng thở dài: "Ta không biết sự thật... Đúng là Mạnh biểu ca hại ta ư? "
"Khả năng cao là hắn ta, nếu không... Sẽ không xuất hiện đúng lúc như vậy." Chàng nắm tay nàng dẫn nàng đi lên, "Lát nữa đừng nhắc gì về ta, nàng cứ nói lúc Mạnh Trinh quấy rối nàng thì ta nghe được tiếng kêu cứu... Sau đó nàng tự mình trở về, bản vương sẽ không ra mặt, Mã Nghị sẽ mang người trở về."
Không muốn lấy thân phận ân nhân gặp mặt tổ mẫu ư?
Bùi Ngọc Kiều thấy lạ.
Trên thực tế, Tư Đồ Tu nghĩ chàng hết lần này đến lần khác cứu Bùi Ngọc Kiều, mục đích quá rõ ràng, chỉ sợ sẽ làm cho người nhà họ Bùi nghi ngờ, đến lúc đó Bùi Ngọc Kiều phải thành thân trước thời gian thì chàng khó có thể ngăn cản, cho nên phải cố gắng loại bỏ sự nghi ngờ này.
Hai người đi dọc theo sườn núi.
Đường đi xấu mà lại không được xây bậc thang, Tư Đồ Tu đi ở phía trước, nhảy lên tảng đá rồi quay lại vươn tay về phía nàng.
Bàn tay rộng lớn, ngón tay thon dài đang ở trước mặt nàng.
Bùi Ngọc Kiều né qua, "Tự ta đi được! "
Chàng rút tay về, thong dong dựa vào thân cây to: "Nàng đi cho bản vương xem."
Nàng bám vào thân cây bên cạnh dùng sức leo lên, vừa di chuyển một chút là cảm thấy đau cánh tay, trong chốc lát trên trán đổ đầy mồ hôi, cật lực leo lên, hoạt động một chút, cánh tay liền đau, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn nàng bướng bỉnh như vậy, Tư Đồ Tu không biết nên khen hay nên giận nàng nữa, chàng nói từ từ: "Bằng vào tốc độ của nàng thì nửa ngày sau mới lên được, đến lúc đó chắc cả núi đang tìm nàng mất."
Bùi Ngọc Kiều bị dọa cho giật mình, sau đó nàng lắc đầu: "Tổ mẫu sẽ không ngốc ngếch khua chiêng gõ trống đi tìm đâu, như vậy thì ta sẽ mất hết thanh danh, nhất định là bà cho người ngầm đi tìm."
Không gạt được.
Tư Đồ Tu cười một tiếng: "Ai cũng nói nàng ngốc, nhưng ta thấy nàng đâu có ngốc."
Nàng nhìn chàng, tâm tư phức tạp.
Không thể phủ nhận nàng có thể trở thành ngày hôm nay là nhờ công lao của chàng, nhưng nàng cũng ăn nhiều quả đắng. Có đôi khi, nàng không biết nên có thái độ gì với chàng mới được, ơn nghĩa hay oán hận? Chính nàng cũng không rõ, nàng thở dài: "Ta ngốc thật, rất nhiều chuyện ta không nghĩ ra."
"Sẽ ngày càng tốt hơn thôi. " Tư Đồ Tu thấy tinh thần nàng bỗng nhiên sa sút thì khuyên: "Không sợ ngốc, chỉ sợ không cố gắng. Người không sợ đần, chỉ sợ không nỗ lực, Khổng Tử còn mỗi ngày tự xét về mình ba điều nữa mà."
Những lời này đời trước chàng thường nói.
Nhưng làm cho người ta có cảm giác khác nhau, bây giờ lời này giống như của một người bạn đang an ủi nàng, khóe môi Bùi Ngọc Kiều nhếch lên.
Chàng lại đưa tay ra, "Nhanh đi, nếu mọi người đều biết thì không tốt lắm."
Nàng do dự một chút, cuối cùng đặt tay mình vào lòng bàn tay chàng.
Một khắc kia, chàng có cảm giác vui vẻ không rõ, chàng nắm chặt tay nàng kéo nàng đi lên.
Hai người nhanh chóng đến sườn núi, nhìn về phía trước có khách hành hương qua lại, tay nàng giật giật: "Đến rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!