Chương 24: (Vô Đề)

Trúc Linh vội rót nước đưa đến miệng nàng.

Nàng uống hết nước mới thấy thoải mái một chút.

Trúc Linh nói: "Cô nương, nô tỳ nói không sai mà."

Nếu không thích thì tặng điểm tâm làm gì?

Bùi Ngọc Kiều nhìn nàng ấy một cái, cảm thấy vô cùng rầu rĩ.

Nhớ lại lần đầu gặp ở Minh Quang Tự, sau đó là Tết Nguyên Tiêu trả quẻ bói, rồi gặp nhau ở hầu phủ, cho đến cuộc gặp ở phủ trưởng công chúa, còn có chuyện ở Bạch Hà, thái độ của chàng đối với nàng rất khác đời trước.

Lẽ nào do mình không còn ngốc như trước nên chàng coi trọng mình chăng? Nàng sờ sờ mặt mình, ai cũng nói nàng xinh đẹp, chẳng lẽ đây là một trong những nguyên nhân ư? Nhưng đời trước nàng gả cho chàng cũng mang gương mặt này, đâu có thấy chàng thích bao nhiêu đâu.

Xem ra là vì nàng đã hiểu chuyện hơn trước đây nên chàng mới coi trọng nàng, nhưng dù có như vậy thì nàng cũng không muốn gả cho chàng lần nữa.

Nàng không muốn làm vương phi, không muốn tiếp tục nơm nớp lo sợ, cũng không muốn ứng phó hoàng thượng, hoàng hậu, hoàng quý phi, những chuyện đó quá mệt mỏi, nàng rất kiên quyết lắc đầu: "Chắc chắn không phải. Đó chỉ là... là một chút tấm lòng, không có ý gì khác."

Trúc Linh không biết nói cái gì cho phải.

Xe ngựa của cô nương xảy ra chuyện, người đầu tiên chạy tới cứu cô nương là Sở vương thân phận cao quý, dù cho Trúc Linh có ngốc hơn nữa thì nàng ấy cũng biết mình đoán không sai.

Nhưng sao cô nương lại không muốn tin tưởng nhỉ? Có điều chuyện cũng đã xảy ra rồi, đành thôi vậy. Hôm nay cô nương nhắc tới chuyện ở rể, không chừng thái phu nhân sẽ đồng ý, dù sao đại phòng cũng không có con trai.

Trạch Lan đặt điểm tâm lên bàn rồi cười nói: "Con người thất điện hạ không tệ, trước kia thấy lạnh lùng ai ngờ cũng biết quan tâm người khác."

Nàng ta ước gì cô nương nhà mình có thể làm vương phi, một nô tỳ ở hầu phủ tất nhiên khác một nô tỳ ở vương phủ mà. Sau này nàng ta ở vương phủ cũng sẽ nhờ đó mà dễ leo cao hơn.

Đầu óc cô nương nhà mình không linh hoạt, sao có thể giữ chân đàn ông được?

Chỉ là không biết vị Sở vương này có muốn thành thân với cô nương không?

Trạch Lan không chắc chắn được.

Bên trong phòng chính, Hồ ma ma thấy thái phu nhân đau đầu thì lấy tay ấn vào các huyệt vị sau gáy cho bà, tay nghề này của bà ấy rất tốt, thật sự rất cần thiết với thái phu nhân chăm lo cho cả hầu phủ to lớn. Dù sao thì quản những chuyện này cũng rất mệt mỏi đầu óc, một khi mệt là cơ thể lại khó chịu.

Quả nhiên được Hồ ma ma ấn một lát thì thái phu nhân thấy thoải mái hơn nhiều, bà từ từ thở ra một hơi.

Hồ ma ma cười nói: "Thật ra ý của đại cô nương không tệ, ngài không lo lắng cô nương gả ra ngoài sẽ bị người ta bắt nạt sao? Nếu không làm con dâu trưởng thì trên có mẹ chồng, chị dâu, dưới có em dâu, có rất nhiều kiềm chế đối với đại cô nương, nào có thoải mái như ở nhà."

"Cái khó là ít người chịu ở rể, con trai nhà nào lại chịu ở rể chứ? Trừ phi là cùng đường."

Điều này cũng đúng, Hồ ma ma gật đầu, muốn ở rể thì điều đầu tiên phải chịu là bị người ta chê cười, chỉ một điều này thôi là đã khó rồi, cũng ảnh hưởng tới quan hệ vợ chồng. Nhưng cũng không phải không thể, dù sao triều đình khá thoáng với việc thi cử, người ở rể cũng có thể thi cử, không giống trước đây đối đãi với người ở rể như nô tỳ.

"Có thể tìm trong tộc, Bùi gia ở Kim Lăng, Tô Châu đều có chi thứ, tìm thân thích sẽ biết rõ được gốc rễ."

Thái phu phân suy nghĩ đề nghị của Hồ ma ma, sau đó cho người mời Bùi Mạnh Kiên và Bùi Trăn tới.

Nghe bà nói chuyện này, Bùi Trăn cười ha ha: "Thật sự là ý của Kiều Nhi ạ?"

"Đúng vậy, nó làm ta hết hồn. Trước kia chẳng biết việc gì cả, bây giờ lại biết nghĩ tới tương lai." Hai tay thái phu nhân đặt trên bàn, để lộ đôi vòng tay ngọc bích chạm vào nhau leng keng, "Chỉ là lúc đó ta không trả lời nó. Bây giờ nói với các con, các con thấy chuyện này được không?"

Bùi Trăn còn chưa trả lời là Bùi Mạnh Kiên đã trầm giọng nói: "Hồ đồ! Không phải đại phòng đoạn tử tuyệt tôn gì mà cần nó phải kén rể. Nói thật khó nghe! Còn con..." Ông lườm Bùi Trăn, "Con tái giá rồi sinh con trai nhanh đi, đừng để người ta chê cười sau lưng, lại còn để con gái phải mất mặt."

Bị phụ thân mắng một trận, Bùi Trăn cúi đầu xuống, "Không phải còn đệ đệ sao ạ? Còn Kiều Nhi thì nếu có người thích hợp, con cảm thấy kén rể cũng không có vấn đề gì."

Lại nói lảng sang chuyện khác, Bùi Mạnh Kiên tức giận vỗ bàn rồi chỉ vào Bùi Trăn: "Con không nghe lời mẫu thân cũng không nghe lời phụ thân. Lẽ nào đến tuổi này rồi mà vẫn muốn ta lấy gia pháp ra phạt?"

Bùi Trăn bình tĩnh nói: "Nếu phụ thân muốn vậy thì con cũng đành tuân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!