Thấy muội muội, Bùi Ngọc Kiều cầu còn không được, nàng vội chạy tới kéo tay muội muội nói: "Tỷ đi dạo một chút, muội chơi cờ như thế nào rồi?"
Bùi Ngọc Kiều kéo Bùi Ngọc Anh đi.
Bùi Ngọc Anh vừa đi vừa quay đầu nhìn Tư Đồ Tu, nàng ấy nhỏ giọng hỏi: "Hắn là ai vậy tỷ? Sao tỷ đi cùng với hắn?"
"Hắn là Sở vương."
"Là hắn ư!" Ngày ấy nghe Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân nói Sở vương tới hầu phủ, hắn ta còn gặp tỷ tỷ nữa.
"Trên đường gặp nên chào hỏi." Bùi Ngọc Kiều nói dối, nàng không biết nói như thế nào với muội muội mà không để muội ấy lo lắng.
Bùi Ngọc Anh cảm thấy kì lạ, nhưng lại không nghĩ ra Bùi Ngọc Kiều giấu giếm cái gì, dù sao từ trước đến nay Bùi gia bọn họ vẫn luôn đứng ở vị trí trung lập, không kéo bè kết phái, nàng ấy cười nói: "Tam muội vẽ gần xong rồi, đợi lát nữa chúng ta sẽ về." Vừa rồi Bùi Ngọc Anh chơi cờ với Tư Đồ Huyền Nguyệt, năm ván thắng hai ván đã rất là lợi hại, Tư Đồ Huyền Nguyệt liên tục khen làm nàng ấy rất vui vẻ.
Bóng dáng hai tỷ muội dần biến mất, Tư Đồ Tu định đi thì ánh mắt lại bị trâm hoa trên mặt đất thu hút, chàng cúi người xuống nhặt lên.
Hạt châu trên cây trâm rung động, khiến hắn nhớ tới dáng vẻ nàng ở trong lòng ngực mình, tiếc là vừa rồi bị Bùi Ngọc Anh cắt ngang, nàng còn chưa trả lời câu hỏi của chàng.
Nàng nhắc tới thành thân, không biết đến cùng là có ý gì, đời trước nàng gả cho chàng, là Sở vương phi hàng thật giá thật, chẳng lẽ bây giờ nàng muốn gả cho người khác?
Chàng sầm mặt bỏ trâm hoa vào trong tay áo.
Bùi Ngọc Họa đang vẽ Bạch Hà, sông dài dằng dặc, nước chảy không ngừng, hai bên bờ sông có nhiều loại hoa cỏ, du thuyền tới lui, làm người ta có cảm giác như đang ở trong tranh.
Bùi Ngọc Anh nhỏ giọng khen: "Tiến bộ hơn trước đây nhiều."
Có một đối thủ như Bùi Ngọc Anh thì đương nhiên không thể quá kém, Bùi Ngọc Họa hơi vểnh môi thu bút, uyển chuyển đứng dậy.
Tư Đồ Huyền Nguyệt cười nói: "Còn trẻ mà vẽ được như vậy là tốt lắm rồi." Bà ta phân phó nô tỳ, "Đem bức tranh này treo ở thư phòng ta."
Đây là lời khen rất lớn.
Bà ta thưởng cho Bùi Ngọc Anh một bộ bàn cờ bằng ngọc.
Hai tỷ muội vừa mừng vừa sợ.
Ánh mắt Tư Đồ Huyền Nguyệt chuyển sang nhìn Bùi Ngọc Kiều, nhớ tới Tư Đồ Tu đặc biệt đến gặp nàng, sắc mặt bà ta càng dịu dàng hơn một chút, mặc dù tiểu cô nương này không tài giỏi bằng hai muội muội của mình, nhưng nàng hồn nhiên ngây thơ, thấy muội muội mình xuất sắc mà không một chút ghen tị, còn vui vẻ thay muội muội, đúng là hiếm có.
Bà thưởng một cây trâm ngọc bích cho Bùi Ngọc Kiều.
Trưởng công chúa Bảo Gia thiên vị ba tỷ muội làm các vị cô nương đều rất hâm mộ. Chỉ có Hứa Đại Mi là thờ ơ lạnh nhạt, lại nói, nhà nàng ta coi như có thân thích với trưởng công chúa Bảo Gia, kết quả nàng Bảo Gia lại đưa cánh tay ra ngoài. Nàng ta nghĩ thầm, tương lai ngũ biểu ca trở thành thái tử, Hứa gia bọn họ sẽ lên như diều gặp gió, không phải làm công chúa nên dựa vào bọn họ sao?
Nếu không... làm sao còn cuộc sống phú quý?
Chờ xem đi! Hứa Đại Mi đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa thuỳ hoa, từng chiếc xe ngựa đi qua, các cô nương lục tục lên xe, Bùi Ngọc Họa nhỏ giọng cười nói với Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Kiều như có tâm sự.
Đời trước các nàng cũng tới trà thi hội, nhưng Tư Đồ Huyền Nguyệt không mời các nàng vào bên trong đình, cũng không có ban thưởng gì. Sao giờ lại như vậy? Tuy đây là một việc vui nhưng dù sao nàng cũng thấy kì lạ.
Là bởi vì Tư Đồ Tu chăng?
Lúc này Bùi Ngọc Họa đã lên xe ngựa, nàng ta giục Bùi Ngọc Kiều: "Đại tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì vậy? Mau đi lên."
Bùi Ngọc Kiều vén tay áo lại rồi đưa tay cho Bùi Ngọc Họa, vừa lên xe thì nghe giọng nói của Thẩm Thời Quang: "Ngọc Anh, vài ngày nữa ta sẽ mời các cô tới nhà chơi."
Bùi Ngọc Kiều kéo màn che cửa sổ trên xe ngựa ra, cười nói: "Thẩm cô nương, nhất định chúng ta sẽ tới, hay là cô và Thẩm công tử tới nhà chúng ta cũng như nhau thôi."
Bùi Ngọc Anh ngồi bên trong kiệu giật giật khóe môi, nàng ấy kéo tay tỷ tỷ, nhỏ giọng nói: "Sao tỷ nhiệt tình như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!