Chương 166: (Vô Đề)

Hàng năm, mặc dù Tư Đồ Uyên ở chân trời góc biển nào của Hoa quốc, đến tháng sáu, hắn đều trở về kinh thành.

Bởi vì nơi đây chôn cất người hắn cô phụ rất sâu

- Vi thị.

Nháy mắt sáu năm đã qua đi, giống như gió, vĩnh viễn không có điểm dừng.

Ngồi trên ghế mộc, Tư Đồ Cảnh tự tay châm rượu cho hắn, khẽ cười nói: "Từ khi môt nhà Tam ca đi Vĩnh Bình, Hoàng gia chúng ta càng vắng lặng, chỉ mong đại ca trở về, náo nhiệt một chút."

Hắn ta đã từng bởi vì Hứa tiệp dư, nên không thể đối mặt Tư Đồ Uyên, nhưng mà thời gian luôn tốt nhất, trải qua mấy năm này, tất cả ngăn cách đều không còn, nhìn huynh trưởng đối diện phong trần mệt mỏi, thậm chí hắn ta từng hi vọng huynh ấy có thể thường xuyên ở lại kinh thành.

Tư Đồ Uyên cầm chung rượu lên uống cạn sạch: "Ở bên ngoài đi nhiều nơi, ngược lại cảm thấy không thể thích ứng với kinh thành phồn hoa này." Hắn nhìn Tư Đồ Cảnh một chút: "Nếu đệ cảm thấy hiu quạnh, thì tới tìm huynh, chúng ta lang bạt tứ hải cũng rất náo nhiệt đấy."

Không phải hắn cảm thấy không có việc gì, trái lại, hắn vì Hoa quốc lập được không ít công lao.

Ở kinh thành, Tư Đồ Cảnh nhiều sự vụ triều chính vói Tư Đồ Tu, nhưng Tư Đồ Uyên lại mở ra một thế giới khác.

Ở nói đó, hắn càng tự do.

Tư Đồ Cảnh hâm mộ thở dài: "Kinh thành ở lâu, xác thực không thấy hứng thú, chỉ là Quỳnh nhi còn nhỏ tuổi..." Thân làm phụ thân, làm sao có thể bỏ mặc bé, nhưng nếu mang theo bé trên đường đi quá lộn xộn, nên lo lắng sẽ liên lụy đến bé, dù sao cũng là một tiểu cô nương, kim chi ngọc diệp.

Tư Đồ Uyên như có điều suy nghĩ: "Hay là đệ cũng nên lấy vợ đi."

Lời này từ miệng hắn nói ra, Tư Đồ Cảnh cười một tiếng: "Muốn lấy vợ, vẫn là đại ca trước mới đúng?"

Nam nhi thành gia lập nghiệp, nhưng hai người họ khó khắn trắc trở, vốn là có nhà, nhưng cũng bị phá thành từng mảnh nhỏ.

Mùi rượu lơ lửng giữa không trung, hai người đều uống một ngụm rượu, rơi vào trầm mặc.

Nửa ngày sau Tư Đồ Uyên mới nói: "Không nên uống nhiều quá, ngày mai còn phải đến bái kiến hoàng thượng."

Tư Đồ Cảnh phì cười: "Huynh không cần lo lắng, trước đó vài ngày, hoàng thượng dẫn nương nương đi du ngoạn rồi."

"Thật sao?" Tư Đồ Uyên hỏi: "Đi đâu?"

"Trời biết đất biết, đệ không biết." Tư Đồ Cảnh lại rót chung rượu cho Tư Đồ Uyên: "Nếu nói về tiêu sái, chỉ sợ không có ai có thể vượt qua hoàng thượng, non sông tốt đẹp nói buông xuống là buông xuống, cũng không biết ngày quay lại, may mắn Thái tử đã biết quản lý, có thể tự mình phê duyệt tấu chương."

Tư Đồ Hi năm ngoái vừa chín tuổi được lập làm Thái tử, theo lời nói của các quan thần, kia là nhân tài hiếm có, văn có Từ Hàm dạy dỗ, võ có Bùi Trăn chỉ dạy, không ai có thể sánh bằng, nhớ đến cháu trai chói lọi, Tư Đồ Uyên phảng phất như nhìn thấy mình năm đó, bất quá có phụ thân lòng dạ rộng lớn, hoặc là nói thằng bé may mắn hơn mình nhiều.

Tư Đồ Uyên cầm rượu lên uống.

Hai huynh đệ cười cười nói nói, bất tri bất giác uống sạch một vò.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào bên gối, ấm áp dễ chịu, hôm qua Tư Đồ Cảnh say mềm, đầu đau như muốn nứt ra, trong mơ màng tựa như nhìn thấy một bóng người, cao cao gầy gầy, rất có phong thái, nhưng hắn lại không nhìn thấy rõ lắm, chỉ cảm thấy hình như ngón tay ôn nhu vuốt qua mặt hắn, dừng lại một hồi lâu.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, mở to mắt, có người nào đâu? Trái lại trên bàn có chung trà tỉnh rượu. Y phục hôm qua rơi trên mặt đất đã được nhặt lên, đặt trên bàn cao.

Trong lòng hắn hơi hoảng hốt, nhưng sau một lát, hắn liền thay đổi giày bước ra ngoài.

Quỳnh Ngọc Hiên trong kinh thành làm ăn thịnh vượng, người đến người đi, hắn không giống mấy khách nhân khác đến mua ngọc trai, trực tiếp tiến vào phòng trong, Viên Diệu Huệ đang đếm bạc, bị hắn làm giật mình, đỉnh vàng trong tay xuống mặt đất, nàng lấy lại tinh thần nói: "Vương gia?"

Hắn nhìn nàng một thân váy sam xanh lá, tiến tới nắm chặt tay nàng nói: "Hôm nay nàng đến vương phủ phải không?"

Bởi vì có quan hệ đến Tư Đồ Quỳnh, tóm lại là mẹ con muốn gặp nhau, cho nên hắn cũng lưu lại tình cảm.

Viên Diệu Huệ nhíu mày: "Vương gia đồng ý mà, sao, bây giờ lại không cho phép ta gặp Quỳnh nhi hả?"

Quả nhiên là nàng, Tư Đồ Cảnh nhíu mày: "Vậy vì sao lại đến phòng ngủ của ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!